Bản cung từ trước đến nay sẽ không nhúng tay vào những chuyện này, nhưng lần này, phá lệ giúp các ngươi. Bản cung giúp các ngươi coi chừng kẻ nguy hiểm nhất, còn lại những người kia, cũng chỉ có thể dựa vào chính các ngươi đi giải quyết.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nhớ tới vừa rồi ở ngoài nhìn thấy những binh sĩ ngân giáp kia, do dự một chút, mở miệng hỏi:
- Những người Tống gia chạy trốn mưu phản, điện hạ biết sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt để tay xuống giấy tuyên, lại cầm bút lên, nói:
- Bản cung không hứng thú biết. Mà thân phận của bản cung đặc thù, tuyệt sẽ không nhúng tay vào án mưu phản. Nơi này có quan phủ, quan phủ kết nối triều đình kinh đô, Lạc công tử hẳn là nên đi tìm bọn họ.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, không nói gì thêm.
Án mưu phản đúng là không phải người nào hay cả chủ nhân của phong quốc có quyền thế cực lớn có thể tùy tiện nhúng tay.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại cúi đầu viết mấy dòng chữ, mở miệng phân phó nói:
- Nguyệt Vũ, đốt nhang. Thời gian một nén nhang, bản cung cần nghe lựa chọn của hắn.
- Vâng, điện hạ!
Nguyệt Vũ lập tức đi ra ngoài, cầm một cây nhang vào đốt lên.
Trong phòng an tĩnh lại.
Tần nhị tiểu thư lộ vẻ mặt bình tĩnh, vẫn ngồi quỳ ở đó, tay ngọc cầm thanh mực, an tĩnh đăm chiêu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chue-te-vo-dich-hoa-tien-tuu/2785879/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.