Nhìn tiểu tử này hiểu chuyện như thế, lại nghĩ tới mẫu thân hắn xác thực đáng thương, trong lòng nàng mềm nhũn, ngữ khí chậm dần nói:
- Khó xử cái gì, không có chút nào khó xử. Ngươi là người Tần gia ta, cho ngươi khối đất đai để ngươi mai táng mẫu thân hẳn là nên. Trong mộ tổ Tần gia khẳng định không được, bất quá bốn phía mộ tổ còn có rất nhiều đất đai, đến lúc đó ngươi chọn ngày, trực tiếp dời đi qua là được. Yên tâm đi, chuyện này không người nào dám nói cái gì.
Trong lòng Lạc Thanh Chu ấm áp, cúi đầu cung kính nói:
- Đa tạ nhạc mẫu đại nhân, ân tình của Tần gia, Thanh Chu chắc chắn ghi nhớ trong lòng, tuyệt không dám quên.
Tống Như Nguyệt nghe lời này, trong lòng càng mềm mại và vui mừng, trầm mặc một chút, khoát tay nói:
- Tốt, đi thôi, chuyện này ta sẽ đích thân nói với nhạc phụ ngươi, nhất định phải để hắn mấy ngày nay quyết định xong luôn cho ngươi.
Lạc Thanh Chu lần nữa nói tạ ơn, không còn dám lưu lại, nhìn Tần nhị tiểu thư một chút, quay người rời đi.
Chờ sau khi hắn ra cửa, Tống Như Nguyệt vẫn như cũ đắm chìm bên trong cảm xúc ấm áp cùng vui mừng vừa rồi, tự nhủ:
- Tiểu tử kia vẫn rất hiểu chuyện.
Tần nhị tiểu thư một bên nín cười nói:
- Mẫu thân, người vừa rồi không phải nói muốn hung hăng giáo huấn tỷ phu à?
Tống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chue-te-vo-dich-hoa-tien-tuu/2786150/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.