“Cho nên, cô có đồng ý giết anh ta, trở thành đồng bọn của tôi không?”
Âm cuối của hung thủ vừa ngưng, dòng ký ức của Chúc An Sinh đã lội ngược quay về cái ngày chạy bộ.
Lúc đó, cô vừa chạy xong quãng đường dài ba kilomet, đang ngồi trên ghế đá công viên nghỉ ngơi.
“Chào cô, tôi có thể tặng cô đóa hoa hồng này không?”
Một kẻ lang thang đi đến trước mặt Chúc An Sinh, giơ một đóa hoa hồng ra trước mặt cô.
Chúc An Sinh được yêu thương đâm sợ, nhận lấy hoa hồng.
Đóa hoa quá mức kiều diễm, mỗi cánh hoa tươi xinh như đôi môi thiếu nữ.
Chúc An Sinh ngắm đóa hoa hồng và rút ví ra định trả tiền nhưng kẻ lang thang lại từ chối ý tốt của cô.
“Đóa hoa này bị người ta bỏ đi nhưng tôi thấy nó rất đẹp, sẽ có người thưởng thức vẻ đẹp của nó. Tuy sinh mạng nó ngắn ngủi nhưng tôi có nhiệm vụ mang nó đến cạnh người biết thưởng thức cái đẹp.”
Chẳng hiểu sao, mấy lời của kẻ lang thang lại làm hốc mắt cô cay cay.
“Cảm ơn anh. Đóa hoa này rất đẹp.”
Chúc An Sinh thốt lên lời từ tận đáy lòng.
Lúc ấy, cô không hiểu sao kẻ lang thang lại để ý một đóa hoa hồng bị người ta vứt bỏ đến thế nhưng giờ thì đã hiểu, tại sao lúc đó ánh mắt gã lại thâm tình đến vậy.
Chúc An Sinh không dám nghĩ tiếp đến đoạn người kia ôm tâm trạng gì nhảy ra trước đầu xe Trì Trừng.
Gã có sợ không? Nhưng, vì vẻ đẹp bông hoa hồng, cho dù phải chết thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-kien-than-tham/87236/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.