Edit: Cải Trắng
“Tôi nghĩ, người tính cách dịu dàng như cô lại chọn làm giáo viên, chắc hẳn đã bị không ít học sinh bắt nạt nhỉ?”
Trì Trừng nhìn Amanda Willy bằng ánh mắt thương hại.
Mắt Amanda Willy xẹt qua tia hung ác. Giờ phút này, cô mất cảm giác đau, tay trái đang ôm lấy tay phải dùng lực, khớp xương trắng bệch không còn chút máu.
“Trẻ con ấy mà, đứa nào cũng nghịch ngợm.” Amanda Willy làm như nghe không hiểu ý Trì Trừng, dịu dàng cười nói như bình thường.
Bỗng nhiên, Trì Trừng cảm thấy trà mình quá đắng, thả thêm hai viên đường nữa mới dừng tay.
“Tôi luôn không thích trẻ con.” Trì Trừng cầm tách trà lên lần nữa, thành thật nói: “Bởi vì đa số trẻ con quá vô tư. Đương nhiên, đấy không phải lỗi của chúng. Nhưng đôi khi, chính sự vô tư ấy lại tiếp thêm cho chúng can đảm, khiến chúng không sợ hãi, không biết được việc ác mình gây ra.”
Trì Trừng phát hiện lúc mình nói, Amanda Willy run rẩy.
“Có điều, một trong chúng sau này lớn lên, lợi dụng sự vô tư đó mới được coi là tội lỗi. Amanda, cô là người giúp đỡ chúng trong quá trình lột xác, hẳn cô biết rất rõ.”
Amanda Willy yên lặng nghe Trì Trừng nói. Chờ anh nói xong, cô buồn bã nở nụ cười.
“Trì Trừng tiên sinh chắc chưa bao giờ trải qua cảm giác đau khổ đến cùng cực, đúng không? Không tự mình trải qua, sao biết được cảm xúc của người đang ở dưới địa ngục.”
Dứt câu, Amanda Willy đứng lên, lịch sự nói mấy lời với mọi người ở đây:
“Tôi nghĩ mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-kien-than-tham/87255/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.