Xán Xán không nhớ là mình thiếp đi lúc nào, mơ màng cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Xán Xán, mau mở cửa ra! – Là giọng Triệu Noãn Noãn, nghe rất gấp gáp.
Cô cuốn chăn bò từ trên giường dậy, hai mắt lèm nhèm mở toang cửa, ngái ngủ nhìn đổng hồ treo tường, mới có 5 giờ.
- Sao thế ạ?
Triệu Noãn Noãn mặt tái ngắt, chộp lấy tay cô:
- Mau thay áo đi! Mẹ anh ốm rồi!
- Cái gì?
Xán Xán giật mình, lập tức tỉnh như sáo:
- Lần trước tới đây bác vẫn khỏe mà? Sao lại ốm rồi?
- Anh cũng không biết, bố anh bỗng gọi điẹn thoại bảo chúng mình tới ngay, bố nói… nói là đợi không kịp nữa. – Mắt Triệu Noãn Noãn đỏ ngầu, giọng nói run rẩy.
Nhìn anh đau khổ như thế: Xán Xán chợt thấy tim mình bị bóp nghẹt, cô nắm chặt tay anh:
- Đi! Chúng mình đi luôn đi! – Không thay quần áo, hai người mặc nguyên quần áo ngủ phi ra cửa.
Trong xe, bàn tay nắm vô lăng cùa Triệu Noãn Noãn nổi đầy gân xanh, mặt cắt không còn giọt máu.
- Đừng lo lắng, bác gái không sao đâu!
- Xán Xán không kiềm chế nổi đưa tay ra. Bàn tay nhỏ bé của cô úp lên bàn tay lạnh ngắt của anh. Cô muốn truyền hơi ấm từ cô tới anh. Trái tim Triệu Noãn Noãn đang cuống quýt cũng dần dần nguội lại.
- Anh đừng nóng ruột… Bây giờ y học phát triển lắm, không bệnh gì không chữa được mà… Bác gái… Bác gái nhất định sẽ khỏe lại… – Cô an ủi cũng ngốc nữa, thực ra tim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-minh-lay-nhau-di/430876/quyen-8-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.