- Em xem… chúng mình về nhà có hơn không… Lên xe rồi, Triệu Noãn Noãn để nghị.
- Không được! Mẹ anh đã nói thế rỗi, nhỡ bọn mình không có nhẫn cưới, bác nổi xung lên cắt đứt tình mẫu tử với anh thật thì làm sao?
- Chắc… chắc không đến nỗi thế đâu… – Triệu Noãn Noãn nghe cô nói cũng thấy lo lo, mẹ anh một khi đã nổi giận thì có thể còn làm những chuyện ghê gớm hơn kia.
- Dù thế nào, nhất định hôm nay cũng phải có nhẫn cưới về cho bác xem! – Xán Xán hạ quyết tâm, cái lý luận rước bát hương ra đám cưới của bà làm cô đủ sợ lắm rồi, ai biết bà còn phun ra những lời quái quỷ nào nữa, thà làm thật cho lành còn hơn.
- Chẳng lẽ chúng mình phải… đi mua thật? – Triệu Noãn Noãn nhìn cách ăn vận của mình rồi lại nhìn sang xán Xán, đờ đẫn.
Thê này có làm sao! Xán Xán bị kinh sợ quá rồi, quả quyết vung tay:
- Cứ đi! Chạy tốc độ nhanh nhất để về thay quần áo. Từ nhà đến chỗ bố mẹ bình thường chạy xe mât một giờ đồng hồ, hiện giờ đang lúc cao điểm, nếu không nhanh sẽ không kịp. Để chạy được nhanh, chỉ có thể cướp đường.
- Chào anh! – Cô cảnh sát đưa tay chào, các tài xế đều phát run.
- Xin cho xem bằng lái xe.
Triệu Noãn Noãn mặt đổ chàm, vội vàng đi như thế còn đầu óc nào nhớ mang bằng lái?
- Xin lỗi… tôi quên mang theo rồi…
- Xin lỗi, mời anh xuống xe được chứ? – Cô cảnh sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-minh-lay-nhau-di/430879/quyen-8-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.