Sáng sớm, tia nắng len vào phòng khách, chim trên cây ríu ran, tiết trời quá đẹp.
Trong khung cảnh nên thơ như thế bỗng Tô Xán Xán đầu bù mặt nhọ từ trong phòng lao ra, miệng lẩm bẩm:
- Thôi rồi, thôi rồi, sắp muộn rồi…
Đang đọc báo, Triệu Noãn Noãn ngẩng lên, nhìn thấy cô thì chau mày:
- Em đang làm gì vậy?
Xán Xán không kịp giải thích, vớ lấy cái bánh bao nhét vào nồm, lúng búng:
- Không… kịp… mất… rồi…
- Không kịp gì?
Khó khăn lắm mới nuốt trôi cái bánh bao, suýt chết nghẹn, sặc vài tiếng, Xán Xán hối hả nói:
- Tất nhiên là đi… – Chữ làm chưa nói ra lời, cô đã giật thót mình.
Hôm qua cô nghỉ việc rồi còn gì? Còn đi làm gì nữa?
Trông vẻ mặt biến đổi nhanh chóng của Xán Xán, Triệu Noãn Noãn cũng áng chừng đoán được tâm tư của cô. Anh ngao ngán lắc lắc đầu:
- Còn không đặt bánh xuống đi? Đánh răng rửa mặt rồi hãy ăn sáng còn cả… – Anh ngừng lại, hai má bỗng nhiên ửng đỏ. – Khuy áo quên cài kia kìa.
Hả? Xán Xán cúi nhìn, cứng đờ người, cổ áo mở phanh, thấp thoáng áo lót màu da người, thanh xuân lồng lộng. Gương mặt nóng ran, hốt hoảng quay đi, vội vã cài khuy, đến khi chắc chắn đã kín cổng cao tường mới thở phào, đỏ mặt quay lại. Bối rối vô hạn. Nhưng bên tai cô vang lên một tràng cười, sau đó là giọng nói đĩnh đạc:
- Đúng là quá vụng.
Cô quay sang nhìn, ngẩn ra. Anh ấy đã quay về?
Dù Cao Vũ quay lại hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-minh-lay-nhau-di/430910/quyen-10-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.