Cung Tịch Chiếu túm lấy chiếc cặp sách đặt ở cuối giường, kéo khóa, lấy ra vài tờ bài thi rồi thản nhiên nói: “Trước khi cô xuất viện, mỗi tối tôi sẽ qua đây làm bài tập, cô giúp tôi kiểm tra.”
Đây là quyết định mới nhất của cậu.
Đương nhiên, cô không có lý do gì để từ chối.
Cô thậm chí còn cảm động trước sự kiên trì của cậu: “Vậy mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi.”
Cung Tịch Chiếu gập đôi tờ bài thi, dùng một cuốn sách làm đệm, đặt lên đùi, cúi đầu nói: “Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.”
Tiếng đồng hồ treo tường đột nhiên trở nên rất lớn.
Quách Di Trân không suy nghĩ nhiều, cô đồng ý với câu nói này, mối quan hệ của họ không phải là thầy trò truyền thống mà giống bạn bè bình đẳng hơn.
Cô nhìn dáng vẻ Cung Tịch Chiếu cúi đầu chăm chú làm bài, không khỏi nhớ lại quá trình hai người quen nhau, bất giác mỉm cười. Thực ra cô vẫn luôn tự cho mình là người mạnh mẽ, chỉ là mỗi lần đều tình cờ bị cậu nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối nhất.
Giảng bài trong phòng bệnh lạnh lẽo cũng không khác mấy so với trong căn phòng ấm cúng của cậu, ít nhất đối với Cung Tịch Chiếu là như vậy.
Sau khi hoàn thành bài tập, cậu không vội đi, lề mề luyện xong hai trang vở luyện chữ, còn nhất quyết phải đọc thuộc lòng bài thơ cổ trên vở, cho đến khi thời gian muộn không thể muộn hơn nữa cậu mới đứng dậy lưu luyến rời đi.
Trong việc lựa chọn phương tiện di chuyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-ta-chua-muon-me-ha-nhuoc/2784973/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.