Từ sau khi bị phát hiện chuyện mình lén lút động tay động chân lúc tôi đang ngủ thì hắn giống như bị tôi bắt thóp vậy, lập tức trở nên lép vế hơn hẳn. Tôi có thể dùng chuyện này để sai hắn làm bất cứ việc gì.
Ví dụ như ép hắn phải nói thật.
"Mỗi lần em ngủ là anh lại giở trò gì vậy hả?"
Kỷ Minh Khải ho khan hai tiếng quay lưng lại, nét mặt trông đàng hoàng hết sức: "Chỉ ôm em thôi."
“Chỉ vậy thôi á? Sao em nhớ có lần tỉnh dậy môi em còn bị sưng lên cơ?"
Hai tai Kỷ Minh Khải đỏ lựng, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ: "Chịu thôi, làm sao mà anh biết được?"
Tôi nép mình vào lòng Kỷ Minh Khải, chụt một cái thật nhẹ lên môi hắn: "Chứ không phải do ai đó hôn trộm à?"
Kỷ Minh Khải liếc nhìn tôi, vẫn cứng đầu cứng cổ lắm: "Không phải."
Tôi cười với hắn: "Hừm, vậy chắc là em nằm mơ rồi tự cắn trúng rồi. Anh Minh Khải nhà mình đâu phải người sẽ làm ra chuyện đó đúng không."
Kỷ Minh Khải bị tôi ghẹo mà chịu thua giơ tay đầu hàng: "Em muốn làm gì?"
Tôi đắc ý ghé vào tai hắn: “Bây giờ anh làm lại y hệt mấy chuyện ban đêm anh đã làm với em được không?"
Vệt đỏ trên mặt Kỷ Minh Khải đã lan đến tận cổ, hắn tức giận trừng mắt nhìn tôi, tôi lại cố tình chụt thêm cái nữa lên môi hắn rồi dán vào người hắn nũng nịu: "Em nào có cười anh đâu, chỉ là em tò mò thôi mà. Năn nỉ anh đó, làm đi nhé."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-ta-da-ly-hon-roi/2694685/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.