Việc tôi giống như con bạch tuộc bám vào người Kỷ Minh Khải còn chưa tính, tay Kỷ Minh Khải thế mà lại cho vào sau cổ áo tôi, lòng bàn tay thì dán sau lưng tôi.
A a a a! Trong nháy mắt tôi kinh ngạc đến mức nổi hết cả da gà.
Sao tôi có thể thân mật với Kỷ Minh Khải chứ?
Chúng tôi đã ly hôn rồi mà!
Tôi bật dậy vọt khỏi giường làm Kỷ Minh Khải cũng thức dậy theo. Cái tên Kỷ Minh Khải này thật buồn cười, trước giờ báo thức mà hắn đặt có bao giờ làm hắn tỉnh nổi đâu, nhưng tôi vừa động đậy một cái thì bất luận đang là mấy giờ hắn cũng liền lập tức mở mắt. Vì thế tôi đã từng đề nghị ngủ riêng, cơ mà lại bị hắn thẳng thừng từ chối.
Tôi đang nhích sang bên phải với tốc độ rùa bò, định bụng tạo thành hiện trường giả “không hề có chuyện nửa đêm tôi chui vào trong chăn của hắn”, nhưng còn chưa kịp xê được nửa cái mông qua thì đã bị Kỷ Minh Khải kéo lại.
“Chăn của em rớt xuống đất.” Giọng Kỷ Minh Khải đượm vẻ ngái ngủ.
Tôi nhìn sang bên phải một chặp, biết ngay mà, có cái khỉ gì đâu.
Hở? Chăn tôi đâu rồi?
Tôi tì vào thành giường kéo cái chăn nhăn nhúm như đống dưa muối khô lên, trong lòng cực kỳ tức giận. Mọi người nhìn xem cái chăn lông Kỷ Minh Khải đang đắp kìa, vừa nhẹ vừa mềm vừa sạch sẽ, rồi nhìn lại cái đống như dưa muối khô của tôi xem, làm sao mà con trai ruột với con rể lại bị phân biệt đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-ta-da-ly-hon-roi/2694700/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.