Đầu cậu đau như búa bổ, thái dương giật thót. Cơn bệnh khiến cả người cậu nặng trịch, chỉ hận không thể ngã quỵ xuống đất ngay lập tức, nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy tỉnh táo lạ thường.
Giọng Tần Đồng bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cậu không khổ sở. Hai người tình cảm sâu đậm bị ép xa nhau, ai mà không đau lòng cho được, huống chi Tần Đồng là người động lòng trước.
Dưới sự truy vấn không ngừng, từng bước ép sát của Trình Trạch Sơn, Tần Đồng như thể nghiệm lại nỗi khổ sở, chua xót khi chia tay năm xưa. Cái cảm giác nuốt nghẹn uất ức vào lòng ấy, nếu không phải Trình Trạch Sơn còn đứng trước mặt, có lẽ Tần Đồng đã không kìm được mà bật khóc. Nhưng lúc này hắn vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, cậu chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, thậm chí còn cố ý trêu đùa hắn.
Sáu bảy năm thoáng chốc trôi qua, Tần Đồng tưởng rằng những ký ức xưa cũ đã sớm phai nhạt theo năm tháng. Cho đến hôm nay, khi hai người nhắc đến, cậu mới nhận ra, hóa ra những điều đó chưa bao giờ cậu quên, thậm chí còn trở nên sâu sắc hơn theo thời gian.
Nhưng dù vậy, Tần Đồng vẫn tin tưởng vững chắc vào lựa chọn năm xưa của mình. Nếu cho cậu thêm một cơ hội, thêm một trăm, một nghìn cơ hội nữa, cậu vẫn sẽ làm như vậy.
Tình cảm giữa hai người đương nhiên quan trọng, nhưng tình cảm chưa bao giờ là toàn bộ cuộc sống. Thậm chí Tần Đồng kiên định cho rằng, một ngày nào đó, Trình Trạch Sơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-ta-khong-phai-chia-tay-sao/2736685/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.