Sau cơn mưa trời lại sáng.
Thái An và Quỳnh My ngồi trên chiếc xích đu, cả hai tựa lưng vào nhau, truyền cho nhau chút hơi ấm còn sót lại.
-Chị có giận em không?- Quỳnh My đôi mắt vẫn còn ươn ướt, khẽ hỏi.
-Làm sao chị giận em chứ, em là em gái của chị, chị luôn hiểu em.- Thái An cười nhẹ, cô nói tiếp:
-Em yêu Thiên Minh, vậy còn anh Thiên Bảo, không phải hai người từng rất hạnh phúc sao?
-Em từng nghĩ rằng người em yêu là Thiên Bảo… nhưng em đã sai, và em nhận ra sự sai lầm này từ khi Thiên Minh xuất hiện.- Quỳnh My nói giọng run run.
-Em… em nghĩ rằng giữa em và anh Thiên Bảo, đơn giản đó chỉ là một sự biết ơn của em với anh ấy, em yêu anh ấy, đó chỉ là sự ngộ nhận của em, em đã xác định thật rõ tình cảm của em, em rất thích Thiên Minh, em không kiềm chế được cảm giác của mình chị à.
-Chị hiểu rồi, nhưng… Quỳnh My à, Thiên Bảo đối với em thật sự rất chân thành, em không lẽ không có chút tình cảm nào với anh ấy sao?- Thái An nói
-Em rất thương anh ấy, nhưng em nhận ra đó chỉ là tình cảm của một đứa em gái nhỏ nhoi, đối với em, bây giờ, tình cảm của em, em em không thể chấp nhận sự ngu ngốc của bản thân, em chọn cách nói ra để giải thoát cho tình cảm của anh ấy.
-Chị là chị em, chị sẽ ủng hộ mọi quyết định của em, em hãy cố lên, hãy tìm cách giải quyết chuyện này một cách êm đẹp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-ta-la-dai-gia-dinh/608140/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.