Huyền Tụng vẫn lưu lại bên trong hồi ức của Cố Kinh Mặc.
Hắn nhìn thấy Cố Kinh Mặc tại ra khỏi thành không lâu thì gặp người quen.
Người đến là một cô bé, khuôn mặt thanh tú, có vẻ dịu dàngđặc trưng của nữ tử Giang Nam, giọng nói cũng vô cùng nhu hòa.
Y phục trên người nàng rất đơn sơ, được cái sạch sẽ.
Nàng kéo tay Cố Kinh Mặc lại, thấp giọng nói: "Đi theo ta."
Cố Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn về phía cô bé kia, chần chừ một chút mới nhận ra: "Nam Tú?"
"Đúng, là ta, ta mang muội rời đi."
"Ừm!" Cố Kinh Mặc thấy được người quen, có lẽ do cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, vành mắt đỏ lên nhưng không khóc.
Huyền Tụng thở dài một hơi.
Hắn nghĩ nếu có người chiếu cố Cố Kinh Mặc, cũng có thể giảm bớt cực khổ của nàng.
Nam Tú đã từng lưu lạc tới mức bị bán đến nơi bướm hoa.
Nghe nói, nàng đã từng là một tiểu thư quan gia, là Cố mẫu cứu nàng, để nàng thành thị nữ của Cố mẫu.
Năm đó Cố mẫu vẫn là đầu bài trong viện, bản lĩnh ngâm thơ, đối chữ cũng đều là Nam Tú dạy cho nàng.
Về sau nhờ vào thu nhập của đầu bài, Cố mẫu giúp Nam Tú chuộc thân, để nàng có thể rời khỏi nơi thị phi kia.
Nói đến thì, Cố mẫu vẫn luôn là ân nhân kiếp này của Nam Tú.
Có Nam Tú chiếu cố, mấy năm sau đó của Cố Kinh Mặc cũng coi như an ổn.
Nam Tú không nỡ dùng bạc Cố mẫu để lại cho Cố Kinh Mặc, thầm nghĩ đó là đồ cưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-bac-huyet-te-ma-ton-nang-vi-cai-gi-khong-vui/2645097/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.