Cố Kinh Mặc đi vào trong động phủ của Huyền Tụng, chú ý tới trạng thái của Huyền Tụng liền dùng kết giới phong bế cửa.
Mấy người khác và Yến Túy đều bị ngăn ở bên ngoài, không nhìn thấy tình cảnh bên trong cũng nghe không thấy bất kỳ thanh âm nào.
Nhận ra Cố Kinh Mặc không muốn bị người quấy rầy, Yến Túy cũng không có ý đánh vỡ kết giới.
Cố Kinh Mặc đưa tay chạm vào người Huyền Tụng, Huyền Tụng đờ đẫn bất động.
Nàng lại thăm dò hơi thở của Huyền Tụng thì phát hiện hắn không thở nữa, nàng nhớ lại Huyền Tụng đã từng "Tọa hóa", cũng giống với tình trạng như bây giờ.
Nàng dùng linh lực dò xét mới xác nhận một việc: "Là khôi lỗi thuật?"
Cố Kinh Mặc chỉ có thể dùng thủ quyết, cuối cùng ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ấn lên trán của Huyền Tụng: "Về!"
Mắt Huyền Tụng xoay tròn nhưng mí mắt không mở, hậu quả của việc cưỡng ép gọi hồn là làm hắn thất khiếu chảy máu, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Nàng lập tức thu chiêu, nhìn trạng thái của Huyền Tụng lại không biết làm sao.
Nàng không nghĩ tới tình trạng của Huyền Tụng lại kém đến mức độ này.
"Huyền Tụng!" Nàng vội vàng kêu.
Nàng biết, nàng gọi được một tia hồn phách trở về, giờ phút này hắn có thể nghe được tiếng của mình, tranh thủ thời gian tiếp tục nói: "Bên cạnh chàng có đồ của ta, cầm trong tay niệm tên ta, cùng ta ký khế ước, ta có thể lập tức đi cứu chàng."
"Không..." Huyền Tụng thống khổ lên tiếng, vẫn không cách nào mở hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-bac-huyet-te-ma-ton-nang-vi-cai-gi-khong-vui/2645116/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.