Năm ngón tay của Hạ Tư Lê nằm gọn trong tay cậu, nhẹ nhàng siết chặt, không buông.
Anh nghiêng đầu, thì thầm vào tai cậu:
"Đêm đó lúc em gây chuyện, anh vẫn còn thức."
"???????"
"!!!!!!!!!!"
Biểu cảm của Hứa Mộng Du như thể vừa nhìn thấy ma. Mất hơn mười giây cậu mới tiêu hóa được lời nói của Hạ Tư Lê. Chẳng lẽ lần cuối cậu lén nắm tay người kia đã bị phát hiện?
Cái gì!
Anh ấy thực sự tỉnh rồi sao?!
Vậy tại sao lúc đó không hất tay ra? Sao hôm sau lại không nói gì?
Cậu cứ tưởng người kia không hề hay biết...
Không thể nào! Chuyện này thật sự quá ngượng ngùng.
Hứa Mộng Du cử động cổ tay, muốn rút tay về, nhưng Hạ Tư Lê lại giữ chặt, thậm chí còn kéo tay cậu đặt lên người mình.
"Tay em lạnh quá, để anh sưởi ấm cho em."
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
Cơ thể anh rất ấm áp, hơi ấm từ lớp áo len đen mỏng truyền đến, khiến Hứa Mộng Du cảm thấy dễ chịu và thoải mái lạ thường.
Hạ Tư Lê nhẹ nhàng mở tay ra, đặt lên eo và bụng mình, nắm chặt bàn tay cậu, như muốn giữ mãi không buông.
Hứa Mộng Du thầm nghĩ: Hạ Tư Lê còn muốn cậu xem phim tử tế không đây?
Dưới mu bàn tay cậu là cơ bụng rắn chắc của Hạ Tư Lê, từng đường nét săn chắc và mạnh mẽ hiện rõ trong cảm giác. Ánh mắt cậu vẫn hướng về màn hình trước mặt, nhưng tâm trí thì đã trôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-trinh-hen-ho-do-vo-nhung-lai-khien-trai-thang-do-guc/2697249/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.