Vào đêm trước khi quân đội xuất phát, Oleg ngáy to vang trời, Euler xoay qua lăn lại trở mình suốt cho đến rạng sáng mới thiu thiu ngủ.
Tiếng còi đánh thức Oleg, hắn ngáp một cái rồi ngồi dậy, rửa mặt, Euler bị hắn đánh thức, lơ mơ mở mắt, Oleg nói, “Em ngủ đi, có gì đâu mà xem, xếp hàng xong rồi đi ngay.”
Hắn mặc quần áo xong để lại một con dao găm bên cạnh gối, vuốt ve mái tóc trước trán Euler hôn lên trán cậu một cái, “Giữ lại phòng thân, mang theo lúc ra ngoài.
Tôi đi đây.”
Euler ngoan ngoãn, gật gật đầu, “Chú ý an toàn.”
Oleg vừa ra khỏi cửa, cậu lại bật dậy lấy máy ảnh và vén rèm nhìn xuống dưới qua khe hẹp.
Binh lính xếp hàng không chỉnh tề, có người có mũ, có người không mặc áo khoác, chiều cao chênh lệch xen nhau, có thương binh, có lính nữ hậu cần.
Những khuôn mặt độc lập một cách kì lạ, không ai giống ai.
Hầu hết trong số họ chỉ ở độ tuổi đôi mươi, biểu hiện thất vọng và lo lắng cáu kỉnh bị dày vò bởi một điều gì đó.
Euler đã nhìn thấy lính cần vụ nữ phát thuốc trong phong hôm qua, nghe nói nhiều người trong số họ cần uống thuốc để sống qua ngày.
Hàng lính phía trước nhỏ tuổi nhất, khuôn mặt còn non, làn da của họ chưa đỏ và đổi màu vì cái nắng tàn khốc của Afghanistan, không giống những người lính cũ ở phái sau, cổ toàn là vết sẹo vì bị phơi nắng.
Lúc đầu da sẽ đóng vảy, sau đó mọc ra nốt đỏ, nếu gãi sẽ sưng và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-afghanistan-1986/2389776/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.