Oleg đưa Sasha đến cửa doanh trại, đứa trẻ quay đầu lại và rời đi.
Cậu quyết định đến Kunduz một mình mà không cần sự giúp đỡ của một ai.
Oleg không ép buộc cậu nữa, mỗi nười đều có số phận riêng, sống chết có số.
Euler hỏi hắn, “Sao không khyên nó, nó vẫn còn quá nhỏ?”
“Không còn nhỏ nữa.” Oleg nói, “Một đứa trẻ ở độ tuổi nó có thể mang bom trong đội du kích rồi.
Bởi vì vẫn luôn trốn trong trại tị nạn, quá trình trưởng thành xem như cũng tạm.
Tuy rằng mất mát gia đình, nhưng thế hệ của chúng, có thể sống sót vốn không nhiều lắm.
Chiến tranh, đói khát, di cư đường dài, bệnh tật, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể khiến họ mất mạng hoặc tàn phế mãi mãi.”
“Anh cứu nó, vốn không phải vì lòng tốt, cũng là vì lợi ích của bản thân.
Bây giờ nó lớn rồi, lẽ anh không nên ích kỷ giữ nó lại.
Tuy rằng nguy hiểm, nhưng đối với nó có khi ở đây cũng không hẳn là chuyện tốt.” Oleg nhăn mũi nheo mắt, “Trại tị nạn không phải là một giải pháp một lần cho tất cả, sớm muộn gì nó cũng sẽ phải ra ngoài trải nghiệm và đối mặt với cuộc sống của chính mình.
Tự nhốt mình ở đây cót eher sẽ đổi lấy một thảm họa lớn hơn.”
Trong lòng Euler có dự cảm không tốt, “Anh cảm thấy trại tị nạn hẳn sẽ không chống đỡ nổi nữa à?”
“Các trại tị nạn đã là một sự quản lý tạm thời cho người tị nạn và không thể là một giải pháp lâu dài.
Cách cơ bản là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-afghanistan-1986/2389792/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.