Ta dùng đôi tay sưng đỏ như củ cải trắng lấy từ trong túi ra một trăm năm mươi văn tiền đưa cho huynh ấy: "Thủy Sinh ca, ta muốn bốn quyển sách vỡ lòng thích hợp cho trẻ sáu bảy tuổi, số tiền còn lại, xin huynh giúp ta tìm ít giấy bút rẻ tiền, không kể cũ nát sứt mẻ, miễn là dùng được."
"Được, muội cứ đợi tin ta."
Thủy Sinh ca làm việc rất nhanh nhẹn, đợi đến lần thứ hai ta tìm hắn, hắn đã đưa hết đồ đạc cho ta. Ta mừng rỡ khôn xiết, trong lòng vui sướng như nhặt được vàng.
Ở trấn trên ta còn mua một bao bột mì trắng, một bao vừng, một hũ đường trắng và thứ gia vị cay mà Bà Mã nói, về đến nhà, sau khi giặt xong quần áo, ta liền bắt đầu thử làm bánh vừng dưa muối.
Trong mấy ngày ta bận rộn này, phụ thân ta đã đốt lò nướng mấy lượt, nay độ ẩm và nhiệt độ vừa vặn.
Dưới sự chỉ dẫn của Bà Mã, ta nhào bột, thêm mật làm dầu, bỏ đường trắng, nặn bánh, rắc muối mịn, nhúng vừng, sau đó cẩn thận đặt từng chiếc bánh vào lò nướng.
Thật không ngờ ta lại có chút thiên phú trong chuyện bếp núc, lần đầu tiên làm bánh vừng dứa muối đã nhận được lời khen ngợi của mọi người. Đặc biệt là An Chi, con bé ăn mà múa may quay cuồng, vui vẻ hớn hở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính không ít hạt vừng.
"Đại tỷ, bánh tỷ làm còn ngon hơn cả đầu bếp ở Quốc công phủ!"
Thu Muội đứng bên cạnh đắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-chon-cung-tuong/2721465/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.