Tại phòng thư ký ở tầng cao nhất, Lương Vi Ninh ngồi trước bàn làm việc, chán nản nhìn cánh cửa văn phòng bên ngoài đang mở.
Nghĩ đến chuyện chỗ ở mà đại lão nhắc đến trên xe, cô do dự vài giây rồi gọi điện cho Minh thúc.
Sau khi nghe cô trình bày suy nghĩ và quan điểm của mình, Minh thúc cười nói:
“Căn hộ nhân viên và nhà riêng không hề mâu thuẫn.
Nếu cô Vi Ninh cảm thấy chán căn hộ cao cấp, có thể dọn sang chung cư để trải nghiệm vài ngày.
Quan trọng nhất là giữ mọi thứ luôn tươi mới, cuộc sống mới có thể trọn vẹn hơn.”
Tươi mới gì chứ, trọn vẹn gì chứ.
Lương Vi Ninh cảm thấy tối nay mình giống như một kẻ ngốc.
Cô thầm mong Minh thúc nói mọi chuyện đơn giản hơn một chút.
Cuộc gọi giữa một người già và một người trẻ kéo dài mãi cho đến khi gần kết thúc, Minh thúc với giọng điệu hòa nhã nói:
“Lần này tôi không thể cùng đi Bắc Kinh, nhưng trong thời gian ở đó, nếu cần bất cứ thứ gì, cô Vi Ninh cứ nói với tôi.
Bao gồm cả sinh hoạt hàng ngày của Trần tiên sinh.
Nếu có điều gì chưa chắc chắn, cô có thể tìm tôi để trao đổi bất cứ lúc nào.”
Khoan đã.
Chưa chắc chắn là ý gì?
Lương Vi Ninh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
Quản gia này đã âm thầm sắp xếp mọi chuyện, để cô và đại lão sống chung với nhau?
Ngơ ngác.
Sống cùng Trần tiên sinh, có phải quá nhanh không?
Cô chưa có kinh nghiệm, cảm thấy hơi hoảng.
Cô cầm điện thoại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-kinh-cang-lau-van-tinh/2572340/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.