Tháng 10, ở ký túc xá xảy ra một chuyện đại sự - Đồng Chu xuất ngoại.
Ôn Nhiễm khi nghe được tin cũng kinh ngạc hồi lâu.Lưu Phỉ Phỉ vừa lật tờ tạp chí vừa nói:"Nghe nói trong hệ trao đổi học sinh với một trường đại học của Mỹ, vài học sinh được gửi đi Đồng Chu cũng có một suất.Cậu cũng biết chuyện trong nhà cậu ấy mà, chắc trường cũng chiếu cố thêm."
Điều làm cho Ôn Nhiễm ngỡ ngàng đó là cô ấy lại không đến được nước mà mình muốn:"Mỹ sao?"
"Ừ, nước Mỹ."Lúc này lại là Lâm Sanh trả lời, hai người nhìn nhau, tránh không được cười khổ.
Đồng Chu đi cũng rất im ắng, nhân lúc mọi người không ở kí túc xá đã thu dọn mọi thứ rồi ra sân bay.Khi trở về, ba người đã thấy giường trống không.Sau một lát ngỡ ngàng, Ôn Nhiễm nhìn thấy trên giường mình có một phong thư.Cô từ từ mở ra, đúng như cô đoán, là Đồng Chu để lại.
Cô xem xong, bức thư không phải là dài, giống như cô ấy vội vàng viết lại, chữ có hơi ngoáy, chắc là không tốn nhiều thời gian, nhưng có khi là....rất lâu mới có dũng khí để viết.
"Mình phải đi rồi, không phải đến Anh mà là nước Mỹ.Tính ra vẫn cách nhau cả Đại Tây Dương, hy vọng biển khơi có thể đem tất cả xóa đi không dấu vết.Mình không muốn nhớ lại, chỉ mong cậu có thể quên đi những việc ti tiện mình đã làm, bởi vì một Đồng Chu như thế không đáng để cậu nhớ, một người ngu ngốc, xấu xa, vì một chuyện nhỏ đã tổn thương đến người bạn duy nhất.Người đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-dung-cam-nhat/1183271/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.