Bình thường làm việc nhiều quá, bây giờ rảnh rỗi Ôn Nhiễm lại có chút nhàm chán.Mỗi ngày, điều vui sướng nhất là được cùng mẹ chăm sóc chậu hoa mà ba để lại, vừa cắt tỉa cành, vừa cùng mẹ nói chuyện phiếm.
Ôn Nhiễm bỗng nhiên phát hiện ra, hình như là, từ khi Diệp giáo sư được " giới thiệu với gia đình" xong, đúng hơn là sau cái tát kia, quan hệ giữa cô và mẹ càng khăng khít.Trước đây, mẹ rất nghiêm khắc với cô, giờ lại rất dịu hiền.
"Nhiễm Nhiễm, mẹ có chuyện muốn nói với con."Mẹ bỗng nhiên buông kéo, nhìn sang cô.
"Dạ?"Cô hơi ngửa đầu, động tác trong tay cũng không ngừng lại.
"Con có nhớ mấy ngày Tết Nguyên Đán, mẹ có dặn con đừng về nhà không?"
"Vâng."Cô hơi kéo dài giọng một chút, Ôn Nhiễm nhẹ giọng hỏi:"Sao vậy mẹ?"
Ôn phu nhân thở dài:"Thực ra mấy ngày đó, bện mẹ tái phát phải vào bệnh viện."
"Sao?"Ôn Nhiễm ngẩng đầu, kinh ngạc với những điều mẹ vừa nói ra.
Ôn phu nhân mỉm cười, xoa xoa đầu cô:"Là bệnh cũ ở thắt lưng thôi, ở bệnh viện vài ngày, không nói với con vì sợ con lại lo lắng."
Cô mà sớm biết, cũng sẽ lo lắng mà về, Ôn Nhiễm thấp giọng:"Mẹ giờ mới nói cho con thì không sợ con giận à?"
Ôn phu nhân oán trách nhìn cô một cái:"Mấy ngày đó đúng dịp chú út con đến thành phố T họp, con cũng biết, Hành Chi dù bận cũng luôn đến nhà mình một lát, lúc chú đến lại là khi mẹ phát bệnh, thế là chú út con đưa mẹ đi bênh viện.À thầy Diệp của con cũng có mặt."
Thầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-dung-cam-nhat/1183283/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.