Sáng sớm hôm sau, ăn bữa sáng ở khách sạn xong Ôn Nhiễm đi theo Diệp Dĩ Trinh về nhà.
Đứng trước cửa, Ôn Nhiễm lại do dự lần nữa.Ngón tay đặt lên chuông cửa, nửa muốn ấn nửa lại không.Thế mà, một bàn tay từ sau vươn ra, thay cô nhấn xuống.Ôn Nhiễm nghiên đầu, nhìn thân ảnh cao lớn của người nào đó, rụt cổ lui.
"Chỉ là đến nói rõ mọi chuyện thôi mà, đừng sợ."
Anh gật đầu nháy mắt với cô, cửa cũng mở ra.Ôn phu nhân khoác một chiếc áo khoác mỏng đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng, thấy rõ người ở ngoài thì thoáng thẫn thờ, mãi một lát sau mới trấn định được.
"Chào cô, buổi sáng tốt lành."Diệp Dĩ Trinh lễ phép chào hỏi, Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt bà, cũng không dám nói gì.
Ôn phu nhân mỉm cười, vuốt vuốt mấy sợi tóc rối:"Mau vào đi."Bà ngập ngừng lấy hai tay xoa xoa má Ôn Nhiễm, độ ấm đó khiến cô khẽ nhíu mày,"Đông lạnh cả rồi sao?"
"Không có".
Ôn phu nhân nhẹ giọng hỏi:"Vậy là vì giận mẹ?"
"Không có."Khi nói chuyện, giọng cô đã hơi nghẹn ngào, trông rất ủy khuất.
Ôn phu nhân và Diệp Dĩ Trinh nhìn nhau cười, Diệp giáo sư xoa xoa đầu cô, nhìn bà:"Cô bé này tối qua đã ăn năn hối lỗi nhiều lắm, trong lòng đã không còn giận mẹ nữa chỉ là không có mặt mũi nói ra thôi."
Dứt lời Ôn Nhiễm trừng mắt liếc anh một cái.
Ôn phu nhân nhìn con gái, nhất thời như hiểu ra điều gì :"Vào phòng sách trước đi, mẹ muốn nói chuyện với Diệp tiên sinh."
Ôn Nhiễm hơi sửng sốt, nhìn mẹ, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-dung-cam-nhat/1183285/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.