"Ngu ngốc." Đối mặt Lục Viễn, Văn Thố chỉ có thể nghĩ ra một chữ như vậy để hình dung anh. Cô thấy trước mặt Lục Viễn dần dần mơ hồ, có cảm giác không chân thật.
Khóe miệng Lục Viễn nhếch lên, thái độ rất ung dung: "Biết đối mặt với quá khứ mới có thể vượt qua."
Văn Thố hơi nhắm mắt lại, rồi mở ra, đã bình tĩnh hơn: "Thật ra thì chỉ một cái chớp mắt như vậy, tôi muốn hắn là thật. Nhưng tôi lại đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ." Văn Thố nhìn đồng ruộng xa xa cùng với bầu trời trong xanh, chậm rãi nói: "Tôi không có gì để nói với anh ấy. Đã lâu như vậy, tới nay, điều duy nhất muốn nói đều là những lời thô tục. Rất hận anh ấy, cứ như vậy mà rời bỏ tôi."
Văn Thố tự giễu cười: "Có phải thấy tôi rất buồn cười hay không?"
Lục Viễn lắc đầu nói: "Cho nên tôi mới tạo cơ hội này cho cô. Muốn chửi thì chửi, cho dù là thô tục, cũng có thể nói hết ra."
"Lục Viễn, đừng... như vậy với tôi." Văn Thố cứ nhìn chằm chằm Lục Viễn: "Nếu tôi thích anh thì sao?"
Lục Viễn sững sờ một giây, ngay sau đó khôi phục trở lại, còn cười: "Thích thì thích chứ, chỉ là người thích tôi hơi nhiều, cô phải cố gắng nhiều hơn mới có thể làm tôi nhìn cô lâu hơn mấy lần."
Văn Thố cười khẩy, khinh thường: "Ban đầu không biết là ai, tôi chỉ mượn cái ô, liền nhìn tôi chằm chằm, thiếu chút nữa là chảy nước miếng."
Nhắc tới chuyện lúc trước, trên mặt Lục Viễn có phần xấu hổ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-gia-chua-tri/2449770/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.