- Dù có cố gắng điều gì mà anh có thể làm - Bác sĩ Meray nói sau đó mấy phút - nhưng trong một thành phố rộng lớn như thế này, cũng chẳng khác gì định quét sạch nuớc biển bằng cái chổi. Biển cả của bần cùng và tuyệt vọng.
Khi ra khỏi nhà xác, chúng tôi cắt chéo qua sân sau lát bằng đá phiến. Bác sĩ Meray đưa chúng tôi qua một chiếc cửa khác vào một khu trú ngụ cũ kỹ, sứt sẹo nhưng ít ảm đạm hơn. Rõ ràng truớc kia khu công trình không cao bằng đá này là chuồng ngựa - các ngăn phân chia từng khoang hãy còn lưu lại đến giờ. Do khu trú ngụ này kéo dài ra như một đường ke tàu hỏa, nên các ngăn nhà cũng mở rộng dần, cho đến lúc biến thành một chỗ có thể gọi được là các căn phòng. Các chữ ghi trên những tấm biển cac - tông ấn định từng khu phòng ngủ cho đàn bà, đàn ông, có phòng ngoại trú và phòng chờ của người khám bệnh. Ngay truớc mặt tôi là biển chỉ dẫn "Tới Phòng trực và Nhà ăn".
Tấm rèm che cửa vào phòng ngủ nữ đóng kín, nhưng cửa vào phòng nam đang mở và thấy rõ mấy chiếc giường sắt đôi, đang có đám người rách rưới thảm hại ngủ trên đó.
Trong căn phòng truớc buồng ngoại trú có ba bệnh nhân chờ đợi, trong đó có một người dàn ông to lớn, hình thù như một con vật và bẩn thỉu như vừa trong ống khói chui ra. Hắn ta ngồi, cau có nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp đang băng cho mình. Một chân hắn đặt lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-khong-cong-bo-cua-sherlock-holmes/370089/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.