Giờ thứ năm - hành lang tầng bốn
"Lộ Hà! Lộ Hà!" Hắn lập tức phản ứng lại, bắt đầu đập cửa. Bên kia cửa truyền tới tiếng ho khan.
"Lộ Hà!" Tôn Chính giơ tay, muốn kéo then cửa, lại bị bỏng rụt tay về. Hắn phải cắn chặt răng, cầm tay nắm cửa nóng bỏng, nhưng dù thế nào cũng không mở được cửa.
Hắn lại nghiêng người đi tông cửa, dường như cửa hơi lung lay, nhưng vẫn không mở.
Bốn phía là bóng tối vô tận, chỉ có âm thanh ván cửa lung lay, vang vọng khắp hành lang tầng bốn.
Làm sao bây giờ?
Giờ phút này, trong lòng hắn phủ kín một tầng sương mù tuyệt vọng.
Lộ Hà phải làm sao bây giờ? Tại sao chỉ có mình tôi ra ngoài?
"Lộ Hà, anh nghe thấy tiếng tôi không?!" Tôn Chính dùng hết sức hô to.
"Lớn tiếng như vậy... đương nhiên là nghe được." Bên trong truyền ra tiếng người kia, dường như còn mang theo trào phúng trêu chọc, những lại hữu khí vô lực.
"Anh chờ, chờ tôi nghĩ cách mở cửa!" Tôn Chính nghe thấy tiếng Lộ Hà, hơi an tâm một chút.
"Tại sao lúc này cậu lại không sử dụng não, hả cậu Tôn." Người bên trong cũng đang dán lên cửa mà nói chuyện.
Tôn Chính cũng dán lên cửa: "Anh nói cái gì? Có ý gì hả?"
Dường như Lộ Hà đang gõ gõ lên cửa, Tôn Chính cảm nhận được vị trí của anh, xem ra đang nằm bò, vì thế Tôn Chính cũng ngồi xổm xuống.
"Cậu có chơi trò chơi không?"
"Gì cơ?!" Tôn Chính vừa vội vừa bực mình, lúc này rồi mà Lộ Hà còn đang nói linh tinh gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-la-o-benh-vien-hiep-te-dong-hoa-trung/2665750/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.