Đáng tiếc, năm đó hai người bỏ qua nhau, bây giờ muốn nối lại tiền duyên cũng không có cơ hội nữa.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Phùng Kim liền động, hỏi: “Cô ấy... đã kết hôn rồi?”
Giang Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ấy đã kết hôn, sau khi rời khỏi anh được hơn một năm, cô ấy liền kết hôn!”
Đối phương kết hôn thật ra cũng nằm trong dự liệu của Phùng Kim, dù sao cũng đã vài chục năm trôi qua, bản thân hắn không kết hôn không có nghĩa là đối phương cũng không kết hôn, đây là chuyện rất bình thường.
Thứ khiến Phùng Kim ngạc nhiên chính là, đối phương mới rời khỏi hắn có vẻn vẹn một năm đã kết hôn.
Phùng Kim thở dài, tiếp tục hỏi: “Giờ cô ấy có khỏe không?”
Giang Tuyết liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cô ấy sống rất tốt, vợ chồng ân ái, con cái song toàn, gia cảnh giàu có, cuộc sống cực kỳ hạnh phúc, có thể nói là đã gả cho tình yêu thực sự.”
Phùng Kim trầm mặc.
Cố Diệp Phi
Lý Cảnh vỗ vỗ bả vai của người bạn tốt này, thở dài: “Anh Kim, vài chục năm trôi qua, giờ cuối cùng cũng đã có tin tức của người ta rồi, anh cũng nên buông xuống đi thôi, người ta đã có được cuộc sống hạnh phúc như vậy, anh cũng không cần đi quấy rầy người ta làm gì nữa.”
Phùng Kim nhẹ gật đầu, nhất thời cảm thấy trống rỗng trong lòng, một ca khúc kinh điển vang lên trong đầu hắn:
Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-lam-mai-moi-truoc-gio-ta-chua-phuc-ai-ca/2707485/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.