Viên Phong nói: "Anh không có lừa em, anh đúng là xuất thân nông thôn, cha mẹ đều là nông dân, chỉ là nghề nghiệp hiện tại của bọn họ có chút khác thường, anh lo lắng em và người nhà mình không tiếp nhận nổi."
Trong lòng Tiểu Trinh có cỗ dự cảm không tốt, để đũa xuống nói: "Cha mẹ anh rốt cuộc làm nghề gì?"
Viên Phong há to miệng, chật vật phun ra năm chữ từ trong miệng: "Người làm nghề khóc tang!"
Tiểu Trinh nghe vậy thì lập tức đứng lên, cả giận nói: "Đáng chết, sao anh lại không nói sớm?"
Nhìn thấy phản ứng của bạn gái, lòng của Viên Phong lập tức lạnh đi một nửa, há to miệng, lại không nói nên lời.
Tiểu Trinh thấy thế thì vẻ mặt trở nên âm trầm, giận đùng đùng tiến vào gian phòng bắt đầu thu dọn hành lý, chỉ qua mười mấy phút, cô đã kéo một rương hành lý rồi đi ra.
Hai người không phải là chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, mỗi lần Tiểu Trinh tức giận muốn thu dọn hành lý rời đi đều được Viên Phong dỗ trở về, nhưng lần này trong lòng hai người đều hiểu đây là thật.
Viên Phong vẫn luôn im lặng ngồi ở chỗ đó, cho đến khi Tiểu Trinh thu thập xong hành lý đi ra, hắn mới mở miệng nói với tâm tình phức tạp: "Tiểu Trinh, thật sự xin lỗi!"
Bước chân Tiểu Trinh dừng lại một chút, dù sao cũng đã ở chung hơn một năm, tình cảm vẫn có. Cô biết rõ, lần này cô rời đi, từ đây hai người sẽ mỗi người một ngả. Cô cố gắng tỉnh táo lại, muốn nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-lam-mai-moi-truoc-gio-ta-chua-phuc-ai-ca/2710059/chuong-708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.