Đất nước rộng của nhiều, phong tục các nơi đều không giống nhau, đến nay vẫn còn có không ít chỗ lưu truyền "Khóc ca".
Cái gọi là "Khóc ca", thật ra chính là cách gọi chung của khóc gả và khóc tang.
Trước kia, tại một số vùng duyên hải, phụ nữ từng nhà đều phải tập hát "Khóc ca".
Các cô gái nơi đó cứ đến năm mười hai mười ba tuổi, mẹ và dì sẽ dạy cho các nàng hát “khóc ca”. Lúc đó, người lớn đi làm việc ngoài đồng, mấy cô bé sẽ ở cạnh đồng ruộng, vừa học nữ công vừa học “khóc ca”. Khi gần nhà có người tổ chức hôn lễ hoặc là đám tang, các cô bé sẽ phải cùng nhau đến đó để nghe xem người khác "Khóc ca" như thế nào.
Phong tục nơi đó, hát “khóc ca” là kỹ năng thiết yếu của phụ nữ. Nếu như xuất giá không biết hát “khóc ca”, người xung quanh sẽ châm chọc và giễu cợt. Sau khi về nhà chồng, bởi vì không biết hát “khóc ca”, cũng sẽ bị xem thường.
Mà “khóc ca” không chỉ yêu cầu phụ nữ hát vào đêm trước xuất giá và ngày xuất giá, mà còn yêu cầu vừa khóc vừa hát.
Nếu có trưởng bối qua đời, con gái và con dâu trong nhà đều phải hát “khóc ca”, không hát hoặc là hát không được, đều sẽ bị coi là bất hiếu. Cho nên, lúc phụ nữ nơi đó tham gia tang lễ của trưởng bối hoặc là thân thích đều phải biểu diễn bản lĩnh “khóc ca” một lần, âm thầm so xem ai khóc lớn tiếng hơn, ai khóc dài hơn, ai khóc khéo léo và đau lòng hơn…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-lam-mai-moi-truoc-gio-ta-chua-phuc-ai-ca/2710060/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.