“Cậu thử xem kỹ ghi chép của lão Mao xem.” Lộ Hà trong bóng đêm đem bản ghi chép kia nhét vào tay Tôn Chính.
“Cái gì?” Tôn Chính không có hiểu lắm “Vì cái gì cần phải –”
Chưa nói xong, cậu đã bị Lộ Hà bịt miệng , không lên tiếng được.
Lộp cộp , lộp cộp , lộp cộp ……
Tiếng bước chân!
Tiếng bước chân lại vang lên !
Tiếng bước chân kia giống như đồng hồ tích tắc vang lên trong đêm khuya, từng bước từng bước .
Ông ta ở dưới lầu .
Tôn Chính đang muốn động liền bị Lộ Hà gắt gao giữ lại.
Mười ba bước , tiếng bước chân nhẹ dần. Âm thanh kia như giọt nước tràn vào trong lòng.
Một khắc như vậy , Tôn Chính như thấy được thân ảnh lom khom , từng bước từng bước đi sâu vào bóng tối.
“Tiếp tục nghe.” Lộ Hà ở bên tai Tôn Chính nhẹ nhàng nói.
Hai lần mười ba bước , hai đoạn cầu thang dài . Lầu ba.
Lộp cộp lộp cộp lộp cộp……
Hắn vẫn đang xuống lầu .
Trong màn đêm quỷ dị, mang theo tiếng bước chân trầm trọng.
Lại hai lần mười ba bước, hai đoạn cầu thang dài. Lầu hai.
“Lộ…… Hà?” Tôn Chính lắng nghe tiếng bước chân không rõ lai lịch này, hàn khí vô hình bao xung quanh cậu, nhẹ giọng gọi Lộ Hà xác nhận sự tồn tại của hắn.
“Tiếng bước chân biến mất rồi , Chính.” Lộ Hà buông cánh tay đang nắm chặt Tôn Chính ra “Hắn xuống tầng hai .”
“Ân?” Tôn Chính khó hiểu.
“Ông ta xuống tầng hai, tầng hai có nhà xác .”
Nhà , nhà xác? Nơi cất thi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-ma-quai-o-benh-vien-dong-hoa/2406412/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.