Dịch: LTLT
Những bạn học khác đã lần lượt đến phòng vẽ, một lớp tổng cộng có ba mươi học sinh.
Lúc phòng vẽ gần ngồi đầy một nửa, chỗ trống bên cạnh Khang Khải đã được năm sáu người ngồi qua, đều là những gương mặt quen thuộc thường tham gia các cuộc thi vẽ. Khang Khải từng giành được thứ hạng cao vài lần, ở trong nhóm người này cũng được xem như là “tuyển thủ nổi tiếng”.
“Thầy Khang!” Lại có một học sinh vừa vào cửa đã gọi cậu ta, sau đó bước nhanh đến chỗ trống bên cạnh Khang Khải ngồi xuống.
“…” Khang Khải mở cuộc trò chuyện bị ép lần thứ bảy, “Chào chào, chưa đến mức thầy đâu, quá khen rồi.”
Học sinh kia cũng đã quen, khoác tay lên vai Khang Khải nói: “Hầy, thầy khiêm tốn rồi. Hôm bình chọn cúp Hải Tinh chúng ta từng gặp mặt, nghe nói cậu cũng đến đây luyện tập không ngờ thật sự gặp được rồi.”
Khang Khải: “Khách sáo, khách sáo.”
Cậu ta vừa nói chuyện vừa không kìm được quay đầu lại nhìn Hứa Thịnh đang làm gì.
Kết quả chỉ nhìn thấy nửa cái ót. Cậu ta đã thấy cái tư thế này của cái tên này ở trong phòng vẽ quá nhiều rồi, chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa sẽ thế này. Tóc Hứa Thịnh có hơi dài, chân dài nhưng vì không gian không đủ chỉ có thể gác ở bên dưới giá vẽ, cậu cúi thấp cổ xuống, lựa chọn giữa ngủ và chơi game, cuối cùng cậu chọn ngủ.
Thế là nửa cái ót đó gục xuống hẳn, thanh ngang của giá vẽ khiến đầu gối nâng cao lên, vừa vặn nằm sấp xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-nay-qua-suc-roi/548798/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.