Dịch: LTLT
Hứa Thịnh chống người ngồi dậy, vạt áo thun bị vén lên trước đó lại tuột xuống, sau khi ngồi dậy thì đến gần hình xăm ở sau vai hắn hơn, ánh đèn chiếu lên sống lưng gầy và thẳng kia, ánh sáng phác họa ra hình dáng xương bả vai hơi nhô lên.
Chữ “S” kia chắc chắn là kiểu chữ được lựa chọn đặc biệt, không ngay ngắn.
Khoảng thời gian này Hứa Thịnh được Thiệu Trạm kèm tiếng Anh, cảm thấy chữ “S” này sao lại giống như tự hắn viết vậy: “Viết tay à?”
Thiệu Trạm “ừm” một tiếng: “Tiệm có thiết kế mấy kiểu, đều không hợp.”
Kiểu chữ của máy tính đều ngay ngắn, chữ viết hoa thì lòe loẹt, mỗi đường cong in ra đều chính xác không có sai sót nhưng lại không phải kiểu trong suy nghĩ của hắn, nói cách khác là không giống với Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh của hắn không hợp quy tắc, không ràng buộc giáo điều.
Ban đầu hắn muốn xóa hình xăm này, nhưng mà chiều hôm nay vào tiệm xăm, thợ xăm nhắc nhở: “Xóa hình xăm đau lắm, cũng phiền nữa, cậu có muốn suy nghĩ đổi hình khác che lại không?”
Thợ xăm đang nói, không kìm được mà nhìn người bước vào cửa, dáng vẻ học sinh cấp ba, nói thầm trong lòng.
Điều Thiệu Trạm chú ý không phải vì câu xóa hình xăm rất đau của thợ xăm.
Trước khi vào lớp 10, hình xăm này đại diện cho một đoạn quá khứ mà Thiệu Trạm không muốn nhớ lại.
Sau hôm nay, nó không phải quả khứ mà là hiện tại.
0 giờ vừa trôi qua.
Hứa Thịnh vươn tay chạm vào hình xăm đỏ ửng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-nay-qua-suc-roi/548799/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.