Dịch: LTLT
Sau khi cửa tự động đóng lại, Hứa Thịnh với Thiệu Trạm mới chú ý ở sảnh lớn sau bình phong xuất hiện một bóng người mặc áo đạo sĩ, ông ta ngồi trước bàn, vuốt vuốt chòm râu: “Đưa ngày sinh tháng đẻ cho tôi.”
Đúng là rất bí ẩn, trông giống vậy thật.
Trước bình phong có hai cái ghế, Hứa thịnh ngồi vào.
Cậu thấy Thiệu Trạm còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích: “Ngồi đi, đứng đó làm gì, thầy này trông có vẻ thực sự rất linh.”
Thiệu Trạm sống mười bảy năm, mười bảy năm nay hắn nhận được sự soi sáng của giáo dục tất cả đều quán triệt một câu, mê tín phong kiến không thể tin, cho nên lúc hắn đối diện với “thầy” này cứ có một cảm xúc vô cùng phúc tạp.
Chỉ là cảm xúc này vừa so sáng với thi đấu bốn trường lập tức biến mất.
Một lúc sau, hắn lạnh mặt ngồi xuống bên cạnh.
Hứa Thịnh: “Xưng hô với thầy thế nào ạ.”
Thầy: “Kẻ hèn này họ Hồ, người giang hồ gọi là Hồ bán tiên.”
Hứa Thịnh: “Thầy thật sự có thể thấu hiểu huyền cơ sao? Thật sự phát hiện cơ thể của hai tụi con có chỗ gì đó… có chỗ gì đó khác thường sao?”
Thầy bói không có trả lời ngay.
Bởi vì cái tay dưới ống tay áo của thầy bói Hồ đang im lặng cầm một cái điều khiển từ xa… Vừa rồi ông ta ấn nút khóa, cửa mới tự động đóng lại.
“Kỳ lạ.” Thầy bói bỏ tay ra khỏi nút đóng cửa, ấn nút bình phong. Trông ông ta khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, râu ria hoa râm. Ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-nay-qua-suc-roi/889862/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.