Anh gật đầu, trong mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm có như thể đang nhớ đến điều gì đó:
“Hôm nay tâm trạng tốt nên uống một chút.”
Lục Uyển Hà khựng lại.
Không cần hỏi cũng biết, tâm trạng tốt là vì Từ Anh Thục.
Cô mím môi, rút tay lại, bình tĩnh nói:
“Tôi đợi anh đến giờ là có chuyện muốn nói.”
Giọng điệu cô nghiêm túc, khác hẳn vẻ dịu dàng ngày thường, nhưng Nghiêm Diêu Phong lại chẳng để ý.
Anh uể oải xua tay, day trán:
“Để mai nói đi, tôi mệt rồi.”
Trước kia nghe câu này, Lục Uyển Hà sẽ ngoan ngoãn gật đầu, còn ân cần xoa bóp vai cho anh, rót nước cho anh nghỉ ngơi.
Nhưng hôm nay, cô chẳng màng đến nữa, chỉ lạnh nhạt nói:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Nghiêm Diêu Phong ngớ người, khó tin nhìn cô:
“Em nói gì cơ?”
Lục Uyển Hà rút tờ đơn ly hôn đã ký sẵn ra, đặt trước mặt anh:
“Tôi ký rồi, chỉ chờ anh ký nữa thôi.”
Ánh mắt dứt khoát, bình thản của cô khiến sắc mặt Nghiêm Diêu Phong trầm xuống.
“Lại giở trò gì đây? Năm đó em tốn bao nhiêu công sức để gả vào nhà này, còn thề sống thề chết không ly hôn, em quên rồi à?”
Nghe đến đây, tay Lục Uyển Hà siết chặt tờ đơn ly hôn.
Năm đó đúng là cô rung động trước anh từ cái nhìn đầu tiên, sẵn sàng từ bỏ cơ hội tương lai, từ Thâm Thành đuổi đến tận Bắc Hoa quân khu.
Mất hai năm trời mới làm ấm nổi trái tim lạnh như đá của anh.
Nhưng về sau…
Cô nhìn gương mặt Nghiêm Diêu Phong, trong đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tau-ve-phia-nam/2869952/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.