Lục Uyển Hà thấy ánh mắt ba, liền nghiêng đầu cười nhẹ:
“Ba, con không sao đâu, ba yên tâm.”
Ba cô gật đầu:
“Lần này là ba sơ suất…”
Ông nghiêm giọng:
“Ba đã cảnh cáo nó rồi, nếu dám đến thêm lần nào nữa, ba sẽ đánh nó lăn quay.”
Lục Uyển Hà nghe mà lòng ấm áp, cười tựa vào vai ba, nhỏ giọng nói:
“Ba, ảnh là quân nhân, ba không được đánh đâu.”
“Không quan tâm, phải để nó biết hậu quả của việc ức h**p con gái ba.”
Lục Uyển Hà bật cười.
Bên kia, Mục Thời vừa thoát được khỏi màn truy hỏi của mẹ cô, ngẩng đầu lên đã thấy nụ cười nhẹ nhàng ấy của Lục Uyển Hà.
Đã lâu lắm rồi…
Anh mới lại được thấy cô cười nhẹ nhõm như thế.
Ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên người cô, mái tóc đen nhánh cùng chiếc váy trắng như được dát một lớp vàng óng.
Hàng mi khẽ rung, khóe môi cong nhẹ, cùng đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu — tất cả khiến thần kinh anh như bị kéo căng.
Lục Uyển Hà thấy ánh mắt sững sờ của anh, liền cau mày lại.
“Mục Thời, cảm ơn anh đã giúp em thoát tình huống khó xử. Vừa nãy anh nói nhà có việc, không phải nên về rồi sao?”
Mục Thời theo phản xạ gật đầu, vội vàng đứng dậy chào từ biệt ba mẹ Lục, rời khỏi nhà.
Lục Uyển Hà định tiễn anh ra tận cửa, nhưng Mục Thời lại lắc đầu:
“Nghiêm Diêu Phong chưa chắc đã đi, em đừng ra ngoài vội, anh sợ hắn lại làm tổn thương em.”
Nói xong liền tự mình bước đi.
Lục Uyển Hà đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tau-ve-phia-nam/2869970/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.