Cọt kẹt. . .
Cửa lớn lầu tháp chín tầng bị chúng tôi đẩy ra, trên đỉnh đầu rơi xuống rất nhiều tro bụi.
Trang trí trong lầu tháp rất đơn giản, chính giữa một chiếc bàn dài, hai bên mười mấy cái ghế tròn, ngoài ra liền chỉ có đồ trên vách tường hai mặt đặt vò rượu rồi.
Ông Nhị hỏi: nơi này còn có rượu?
Lão tổ nói: đã sớm bốc hơi lên sạch sẻ.
Bác Hải từ đầu tới đuôi đều có ý kiến với lão tổ ngược lại lão tổ hai người bọn họ nói chuyện bây giờ còn không biết đến tột cùng ai đúng ai sai, hắn giờ khắc này hỏi lão tổ: nếu như chúng ta đều chết ở núi Thiên kia còn làm sao tìm kiếm kinh Nhân vương?
Lão tổ sững sờ, quay đầu lại, nói: chúng ta đều chết ở đây như thường có thể tìm kiếm kinh Nhân vương, vấn đề là vĩnh viễn cũng không thể lại đi ra, hiểu không?
Vẻ mặt trên mặt bác Hải rất nghi hoặc, bác ấy rõ ràng không hiểu.
"A Bố chết rồi, cậu ta bây giờ xem ra tuy rằng sống rất tốt nhưng cậu ta nhất định đi không ra ranh giới núi Thiên, đi ra phạm vi núi Thiên , cậu ta liền chắc chắn phải chết. Bởi vì cậu ta nguyên bản liền đã chết rồi. Cậu ta bây giờ chỉ là bởi vì sức mạnh thần bí trong núi Thiên cân bằng ý niệm của cậu ta ."
Ý trong lời nói của lão tổ, tôi hiểu.
Nếu như tình huống nguy cấp, chúng tôi đều sẽ chết ở chỗ này, loại chết này là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-xe-bus-so-14/1970537/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.