Hứa Diệc Hành ôm Ôn Nam đi đến xe, Vương Tử Kỳ rất có mắt kịp thời mở cửa ghế phụ.
Hứa Diệc Hành thật cẩn thận bỏ Ôn Nam vào, sau đó đứng dậy, nhìn Vương Tử Kỳ nói: “Cậu với Hàn Tầm về nhà nhanh, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.”
"Biết rồi, sao anh lại như mẹ vậy, em với Hàn Tầm đâu phải con nít, anh mau đưa chị dâu đến bệnh viện, chị ấy té không nhẹ." Vương Tử Kỳ thúc giục.
Hứa Diệc Hành quay đầu nhìn Ôn Nam đang ngồi ở ghế phụ một cái, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó vỗ vỗ bả vai Vương Tử Kỳ, đi đến ghế lái.
Ôn Nam nhìn Hứa Diệc Hành ngồi vài xe, sau đó còn giúp cô cài dây an toàn, động tác như nước chảy mây trôi.
"Sao lại không cẩn thận như vậy, hửm?" Rõ ràng là một câu trách móc nặng nề, Hứa Diệc Hành nói ra lại rất mị hoặc.
Ôn Nam có chút ủy khuất, “Còn không phải là do anh…”
Hứa Diệc Hành có chút buồn cười, “Do anh?”
Ôn Nam cúi đầu, đùa nghịch đôi tay nhỏ của mình, nhỏ giọng nói thầm: “Đúng vậy, đều tại anh thu hút sự chú ý như vậy, làm mọi người chen chúc, Lý Khiết mới không cẩn thận đẩy em.”
Hứa Diệc Hành liếc Ôn Nam một cái, “Ghen?”
Ôn Nam quay đầu nhìn về phía sườn mặt Hứa Diệc Hành đang chuyên tâm lái xe, “Hứa Diệc Hành, anh biết thế nào là tự luyến không vậy.”
Đôi mắt Hứa Diệc Hành như cũ nhìn chằm chằm phía trước, nhàn nhạt mở miệng: “Bởi vì anh vốn đã tự luyến, chứ nếu không sao bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-anh-cuoc-song-am-ap-hon/578745/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.