Về tiệm mình thì Từ Khả thấy dì Lưu còn chưa về, hơn mười giờ đêm rồi và mấy món bánh trong tiệm cũng đã bán hết, dì Lưu còn lau dọn bếp và mấy ngăn tủ sạch sẽ gọn gàng.
“Thế nào rồi Tiểu Khả, không sao chứ? Họ có làm khó con không?” Thấy cô vừa trở về thì dì Lưu chạy đến quan tâm hỏi han cô.
Từ Khả cười lắc đầu với dì ấy, đi một quãng đường dài như thế nên áo khoác của cô bị không ít sương phủ lên, ngay cả mái tóc cũng còn đọng vài giọt nước li ti.
Bị gió thổi lạnh cả một đoạn đường, vốn dĩ cô định quét mã mượn một chiếc xe đạp công cộng nhưng mà trong lòng đã có tâm sự nặng nề nên cô chỉ muốn chậm rãi tản bộ về nhà.
[Dì ơi mau về đi, đã trễ thế này rồi. Con không sao đâu, họ bị phạt hành chính một khoản tiền và bắt giam năm ngày]
Từ Khả đi đến bên quầy thu ngân cầm lấy bút lên rồi viết chữ.
“Chỉ bắt giam có mấy ngày thôi hả? Dễ dàng với họ quá rồi!!” Nghe đến đây thì dì Lưu vô cùng tức giận.
[Cũng không còn cách nào cả]
Vẻ mặt của Từ Khả có chút bất đắc dĩ.
[Dì mau về đi, cháu nội dì chẳng phải vẫn đang ở nhà đợi dì sao? Ở đây không có việc gì đâu dì cứ yên tâm đi]
“Vậy dì về trước đây, mai dì cũng sẽ đến sớm hơn. Mặt của con đã sưng như vậy rồi phải chăm sóc kĩ vào, sợ là ngày mai sưng nhiều hơn nữa, nhớ bôi thêm ít thuốc vào” Dì ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-khong-the-noi-quy-tinh-hoi/2984463/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.