Ngày qua ngày cứ thế trôi qua, cũng được 2 tuần.
Dạo gần đây Dạ Phong Lệ bận rất nhiều việc, nên cô cũng không muốn anh vì mình mà chạy qua chạy lại, bảo anh nếu làm việc xong nên về nhà nghỉ ngơi, không lại ảnh hưởng đến sức khỏe.
Dạ Phong Lệ nghe cô, không muốn cô lo lắng nên luôn cố gắng giữ tốt sức khỏe mình.
Vết thương của cô đang dần hồi phục, vừa bị đâm vừa bị bắn, cô sống sót cũng là may lắm rồi.
Lúc cô hôn mê, cô nhìn thấy mẹ, mẹ dẫn cô đến nơi ánh sáng, ôm nhẹ nhàng rồi đẩy cô đi, khi bị đẩy xuống...cô lại tỉnh dậy, nhìn thấy mọi người.
Thật là...
" Đang suy nghĩ gì đấy? " Tài Triệu cầm bó hoa vào phòng, nói.
" Bác sĩ, anh đến rồi à? "
Mấy ngày bận rộn, Dạ Tâm thì đi học, anh thì đi làm, chỉ có hắn là đến nói chuyện nhiều với cô.
" Hôm nay cô ổn rồi chứ? Dạo này tôi thấy cô tốt hơn rồi " Tài Triệu cắm hoa vào lọ, vừa hỏi.
" Tôi tốt hơn rồi, cảm ơn bác sĩ " Doãn Chy cô cười, cô thấy bác sĩ này đi như bay lơ lững ấy, không thể biết anh ra đứng cạnh cô lúc nào luôn.
" Bác sĩ, chú có nghĩ còn nhiều bệnh nhân đang đợi chú đến thăm không " Dạ Tâm mở cửa đi vào, lời đầu tiên lại dành cho hắn.
Hắn và cô quay sang nhìn Dạ Tâm, hắn bật cười, rồi đi lại phía cửa:" Chú biết rồi "
Rồi thế hắn đi...
" Dì, con vừa đi học về " Dạ Tâm đi lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-la-de-sung/1557872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.