“Có lẽ vậy, chiếc điện thoại này vẫn luôn được giữ trong bệnh viện điều dưỡng mà tôi ở, chưa từng đổi.”
Quý Vân Vãn cầm điện thoại liếc nhìn: “Nhưng thật ra anh đã nhắc nhở tôi, tôi cũng nên đổi điện thoại rồi.”
“Tại sao phải đổi?” Nghiêm Liệt nhìn điện thoại của cô, tỏ vẻ điềm nhiên: “Cậu ta cũng chỉ muốn bảo vệ cô thôi.”
Quý Vân Vãn nói: “Thỏa mãn mong muốn kiểm soát của mình dưới cái mác bảo vệ, tôi từng gặp không ít. Tình hình của A Triệt chưa đến nỗi nào, cũng xem như cậu ấy nghe lời, biết tôn trọng ý kiến của tôi. Việc tôi không cho cậu ấy làm, cậu ấy sẽ không ép buộc tôi.”
“Thế à?” Nghiêm Liệt hỏi: “Ngộ nhỡ có một ngày, ngay cả bản thân cậu ta cũng mất kiểm soát thì sao?”
Dáng hình mảnh mai của Quý Vân Vãn phản chiếu lên tấm gương trong thang máy, suối tóc dài đen mượt tôn lên nước da trắng nõn, màu môi nhạt khiến sắc mặt cô tốt hơn trước. Nhưng so với lúc chải chuốt, tô son môi sắc đỏ rượu, bây giờ trông cô lại nhiều thêm mấy phần yếu đuối.
Luôn luôn nhung nhớ một cô gái, nếu tình cảm này biến thành nỗi cố chấp cũng không phải chuyện lạ gì. Suy cho cùng, với tính cách của Quý Vân Vãn, muốn chờ cô nhào vào lòng yêu thương gần như là chuyện không thể.
Trong thoáng chốc, thậm chí Nghiêm Liệt còn cho rằng, nếu gặp một người phụ nữ như Quý Vân Vãn, quả thực sẽ khiến người khác dễ dàng dấy lên suy nghĩ như vậy.
Song, việc này vẫn là sai trái, bất luận thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-o-trong-vuc-sau/2846575/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.