"Tôi nói này Cố vấn Quý, Đội trưởng Nghiêm của chúng tôi không nguôi giận ngay đâu, cô thật sự không muốn dập lửa à?” Sở Phong buột miệng hỏi.
“Anh ấy giải tỏa cơn tức cũng có ích mà.” Quý Vân Vãn nhún vai: “Kìm nén lâu vốn không phải chuyện tốt, nổi giận đúng lúc sẽ giúp cải thiện cho sức khỏe tâm lý lẫn sinh lý. Tôi đang giúp anh ấy đó.”
“Thế hả?” Sở Phong nghi ngờ nhìn cô: “Sao tôi lại cảm thấy cô cố ý nhỉ?”
Làm thế nào để xoa dịu một người đang tức giận và cân bằng cảm xúc của người đó, đây là phạm vi chuyên môn của Quý Vân Vãn, không thể có chuyện cô không làm được.
Ngược lại, chắc chắn cô cũng hiểu rõ cách khiến một người nổi điên.
Vậy nên, Sở Phong mới nghĩ cô cố ý làm vậy.
“Cô đã châm lửa thì cũng nên làm người dập lửa đấy, Cố vấn Quý.” Sở Phong nói: “Bọn tôi không muốn nhìn vẻ mặt đáng sợ kia mấy ngày liên tiếp đâu.”
Chẳng mấy chốc, Triệu Lâm cũng chạy vào cầu xin: “Đến dỗ Đội trưởng Nghiêm của chúng tôi nhanh nhanh nhé, Cố vấn Quý ơi.”
Quý Vân Vãn lắc đầu: “Sao tôi phải dỗ chứ, còn chưa có ai dỗ tôi đâu.”
“Bọn tôi dỗ, bọn tôi có thể lần lượt dỗ cô. Cô muốn thế nào cũng được. Nhưng Đội trưởng Nghiêm, bọn tôi dỗ không nổi.” Triệu Lâm khổ không thể tả: “Thường ngày trông anh ấy lạnh lùng, nhưng thật ra hiếm khi nổi giận lắm. Dù bực tức anh ấy cũng chỉ đanh mặt lại thôi. Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy anh ấy trút giận ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-o-trong-vuc-sau/2846590/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.