🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Tôi nói này Cố vấn Quý, Đội trưởng Nghiêm của chúng tôi không nguôi giận ngay đâu, cô thật sự không muốn dập lửa à?” Sở Phong buột miệng hỏi.

“Anh ấy giải tỏa cơn tức cũng có ích mà.” Quý Vân Vãn nhún vai: “Kìm nén lâu vốn không phải chuyện tốt, nổi giận đúng lúc sẽ giúp cải thiện cho sức khỏe tâm lý lẫn sinh lý. Tôi đang giúp anh ấy đó.”

“Thế hả?” Sở Phong nghi ngờ nhìn cô: “Sao tôi lại cảm thấy cô cố ý nhỉ?”

Làm thế nào để xoa dịu một người đang tức giận và cân bằng cảm xúc của người đó, đây là phạm vi chuyên môn của Quý Vân Vãn, không thể có chuyện cô không làm được.

Ngược lại, chắc chắn cô cũng hiểu rõ cách khiến một người nổi điên.

Vậy nên, Sở Phong mới nghĩ cô cố ý làm vậy.

“Cô đã châm lửa thì cũng nên làm người dập lửa đấy, Cố vấn Quý.” Sở Phong nói: “Bọn tôi không muốn nhìn vẻ mặt đáng sợ kia mấy ngày liên tiếp đâu.”

Chẳng mấy chốc, Triệu Lâm cũng chạy vào cầu xin: “Đến dỗ Đội trưởng Nghiêm của chúng tôi nhanh nhanh nhé, Cố vấn Quý ơi.”

Quý Vân Vãn lắc đầu: “Sao tôi phải dỗ chứ, còn chưa có ai dỗ tôi đâu.”

“Bọn tôi dỗ, bọn tôi có thể lần lượt dỗ cô. Cô muốn thế nào cũng được. Nhưng Đội trưởng Nghiêm, bọn tôi dỗ không nổi.” Triệu Lâm khổ không thể tả: “Thường ngày trông anh ấy lạnh lùng, nhưng thật ra hiếm khi nổi giận lắm. Dù bực tức anh ấy cũng chỉ đanh mặt lại thôi. Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy anh ấy trút giận ở mọi nơi thế này. Cơn tức kia đã lan khắp Đội Cảnh sát Hình sự rồi, chỉ còn phòng làm việc của cấp trên chưa bị lửa giận của anh ấy đốt đến thôi. Nếu cô không dập lửa, bọn tôi phải tới Đội phòng cháy cầu viện binh đấy.”

“Làm gì đến mức đó?”

“Có, tuyệt đối có!”

“Tốt lắm, cho các anh chứng kiến một mặt khác của Đội trưởng Nghiêm.”

“... Đừng mà, Cố vấn Quý!!!”

Quý Vân Vãn không tim không phổi về nhà ngủ, hôm sau bị ba cuộc gọi của Nguyên Triệt đánh thức.

Cô bắt máy rồi nhét di động xuống dưới gối đầu, để chiếc gối nhận hết cơn tức đầu tiên của Nguyên Triệt. Đợi cậu ta đỏ mặt tía tai mắng xong rồi, cô mới rút điện thoại ra, nghe cậu ta hỏi: “Em nghe bảo chị bị thương, có nặng không? Em đã nói nhất định phải tìm cho chị hai vệ sĩ, chị lại khăng khăng không chịu! Chị chờ đó, bây giờ em muốn đến thăm chị.”

Nguyên Triệt đi công tác ba ngày, nhưng vẫn chú ý tình hình của Quý Vân Vãn mỗi ngày. Nghe nói, tối qua cậu ta gọi cho Sở Phong mười mấy cuộc điện thoại. Khi biết tin, cậu ta lập tức lái xe suốt đêm trở về.

Cậu ta vừa bị Quý Vân Vãn từ chối, buồn bực trong lòng vài ngày, chỉ tập trung làm việc. Nhưng dù sao cậu chủ lớn nhà họ Nguyên vẫn là cậu chủ lớn nhà họ Nguyên, bỏ cuộc dễ dàng không phải tác phong của cậu ta.

“Không biết lớn nhỏ.” Quý Vân Vãn giơ tay lên nhìn cánh tay quấn đầy băng gạc của mình, lười biếng hỏi: “Giờ đến lượt em dám dạy dỗ chị?”

“...” Âm thanh Nguyên Triệt nghiến răng truyền ra từ điện thoại. Sau hồi lâu, cậu ta nặng nề gọi một tiếng: “Chị, chị gái, được chưa? Em qua thăm chị được không?”

“Được, nhưng hôm nay chị đã kín lịch rồi, buổi tối còn phải tùy tình hình. Vừa mới bắt được người, chắc chắn bao chuyện vẫn đang chờ chị bên Cục.”

“Vậy... vụ án này đã kết thúc rồi đúng không?”

“Kết thúc?”

“Chẳng phải đã bắt được gã tội phạm kia rồi sao? Kẻ tấn công chị dạo trước có phải gã không?!”

“... Ai biết.” Quý Vân Vãn nói nhỏ: “Người vẫn đang hôn mê, trước khi thẩm vấn thì chưa thể kết luận đâu. Em gấp gì chứ.”

Nguyên Triệt dừng xe dưới đèn giao thông, nhíu mày: “Ý chị là, vụ án này còn chưa xong? Chị vẫn có thể gặp nguy hiểm?”

Quý Vân Vãn ngáp nhẹ, lẳng lặng nhìn trần nhà một lát: “A Triệt, em quan tâm chị vậy à?”

“Không thì sao?” Nguyên Triệt siết chặt vô lăng, gằn từng từ: “Em quan tâm chị nhiều cỡ nào, có lẽ toàn bộ thế giới chỉ mỗi mình chị không biết thôi.”

Suốt bảy tháng ấy, nếu nói ai hy vọng Quý Vân Vãn tỉnh dậy nhất, chắc chắn người đó sẽ là cậu ta.

“Chị biết, đương nhiên chị biết.” Quý Vân Vãn khẽ đáp: “Chị đã nghe thấy giọng em. A Triệt, nếu nói trên đời chị còn người thân nào nữa, vậy hẳn là em... nên, em nhất định phải cố gắng nhé.”

“Em còn chưa đủ cố gắng à?”

“Phải sống tốt, sống vui vẻ hết mức. Dao Dao đã mất, chúng ta phải thay em ấy, sống cuộc đời này cho trọn vẹn.”

“Vân Vãn, chị sao vậy?” Nguyên Triệt hỏi: “Bắt được tội phạm rồi, không phải nên vui vẻ ư? Sao em nghe giọng chị, hình như không vui lắm?”

“Vui chứ, sao lại không vui.” Quý Vân Vãn cười: “Từ khi tỉnh dậy, chị chưa từng ngủ một giấc nào ngon như thế.”

“Vậy em... buổi tối em mời chị ăn cơm nhé?”

“Được, không thành vấn đề.”

Cúp máy, Quý Vân Vãn mở xem tin nhắn Nhậm Ninh Ninh gửi.

Nhậm Ninh Ninh hỏi cô, hôm nay vẫn nhận yêu cầu tư vấn như bình thường chứ?

Quý Vân Vãn: [Nhận, vẫn nhận.]

Vết thương trên tay không ảnh hưởng đến não cô, tất nhiên cô có thể làm việc bình thường.

Đội Cảnh sát Hình sự, Cục Cảnh sát Thành phố Tân Hải.

“Gã kia vẫn hôn mê chưa tỉnh. Một kẻ giết người b**n th** như thế, chỉ vì ít thương tích ngoài da mà hôn mê đến tận giờ, hay thật đấy.”

“Việc Trịnh Nhã mất tích có lẽ dính dáng đến gã. Tới hiện tại còn chưa tìm thấy người, nói không chừng đã bị gã giấu mất rồi, cũng không biết còn sống không...”

“Nói gì thì nói, ngày đó Đội trưởng Nghiêm và Cố vấn Quý cãi nhau, toàn bộ Cục Cảnh sát ai cũng nghe được. Nghe đồn Cục trưởng Bạch còn gọi Đội trưởng Nghiêm đến khuyên răn. Cố vấn Quý là vật biểu tượng của Đội Cảnh sát Hình sự chúng ta, ngoại trừ Đội trưởng Nghiêm, quả thực vẫn chưa thấy ai có thể tranh cãi với cô ấy.”

“Vật biểu tượng?”

“Ừm, vật biểu tượng. Cô ấy vừa xinh đẹp vừa có năng lực giúp chúng ta phá án. Cục trưởng Bạch cũng bảo Cố vấn Quý là báu vật nhà ta, người khác muốn mượn cũng không mượn được đâu!”

Tình cờ Triệu Lâm bước ngang qua nghe thấy, cậu ta lẩm bẩm: “Vật biểu tượng? Có vật biểu tượng nào đáng sợ như vậy không? Ngay cả Đội trưởng Nghiêm cũng không cãi được?”

Cậu ta đang thì thầm, một tiếng gọi sấm sét truyền đến từ phòng làm việc của Đội trưởng ở phía trước: “Triệu Lâm! Người đâu?!”

“Ối ối, Đội trưởng, tôi đây!” Triệu Lâm vội vàng chạy qua.

Không thể không nói, Quý Vân Vãn quả là chuyên gia Tâm lý học. Cơn giận cô gây nên cho người này, đã hai ngày rồi mà vẫn chưa giảm. Nguyên cả đội, ai cũng phải đối diện với sắc mặt cáu kỉnh của Nghiêm Liệt, cứ như anh đã gom tức giận lại suốt một năm. Chỉ tính riêng Triệu Lâm thôi, cậu ta cũng đã ăn mắng không dưới mười lần rồi.

Tất cả mọi người đều hy vọng tên b**n th** Lâm Tu kia tỉnh dậy nhanh, gã tỉnh rồi họ mới có thể tiến hành điều tra thẩm vấn. Nhưng kỳ lạ thay, Quý Vân Vãn không hề đến Cục Cảnh sát kể từ hôm ấy. Đương nhiên cô không cần tới làm việc mỗi ngày, dù sao cô cũng chỉ là Cố vấn bên ngoài của Cục Cảnh sát, không cần đến báo cáo hằng ngày.

Nếu Lâm Tu thật sự là thủ phạm chính của vụ án liên hoàn 9.25, vậy có nghĩa tâm nguyện phá án Quý Vân Vãn ấp ủ bao lâu nay đã được hoàn thành.

Vừa nghĩ thế, Triệu Lâm bỗng kéo Sở Phong qua, nhỏ giọng hỏi: “Có khi nào từ nay về sau, Cố vấn Quý sẽ không đến nữa không?”

“... Tôi cũng không rõ.” Sở Phong đáp: “Nhưng vụ 9.25 này còn chưa kết án. Tuy đã bắt được người nhưng vẫn chưa thu thập đủ bằng chứng. Cố vấn Quý không phải người bỏ dở giữa chừng, vì vụ án này, tôi thấy sẽ không...”

“Nhưng ngày đó cô ấy và Đội trưởng Nghiêm của chúng ta cãi nhau to lắm, chỉ sợ sau này họ sẽ ngứa mắt nhau rồi đối chọi nhau thôi.”

“Mẹ nó, cậu đừng làm tôi sợ.” Sở Phong lau mồ hôi lạnh: “Nếu hai vị này đối nghịch, về sau ngày tháng của chúng ta cũng đừng hòng bình yên.”

Chỉ mới cãi nhau một tí đã khiến khắp nơi nồng nặc mùi thuốc súng, nếu đối nghịch...

Đó sẽ là viễn cảnh kh*ng b* đến mức nào chứ?

“Nhưng với năng lực của mình, nếu Cố vấn Quý thật sự muốn Đội trưởng Nghiêm của chúng ta nhận thua, vậy chẳng phải chỉ là chuyện trong mấy phút thôi sao?” Triệu Lâm vuốt cằm: “Đến kẻ sát nhân b**n th** mà cô ấy còn có thể hạ gục chóng vánh, có điều Đội trưởng Nghiêm cũng không phải đèn cạn dầu. Đúng rồi, tôi nghe nói lúc tôi chưa tới đây làm, Cố vấn Quý từng thôi miên anh trước mặt mọi người hả? Cảm giác thế nào?”

“Cảm giác cả đời này cũng không muốn trải nghiệm lần thứ hai.” Thấy ánh mắt tò mò của Triệu Lâm, Sở Phong thấm thía trả lời: “Muốn biết? Vậy cậu có thể hẹn Cố vấn Quý thử xem, không biết cô ấy có chịu miễn phí cho cậu không.”

Buổi tối, Quý Vân Vãn và Nguyên Triệt ăn xong, cô nói không cần cậu ta đưa về, để cô tự lái xe về.

Trên đường, cô nhận cuộc gọi từ Sở Phong.

“Cố vấn Quý, bao giờ cô đến Cục một chuyến đây? Chúng tôi muốn báo cho cô biết về việc điều tra Lâm Tu.”

“Người tỉnh rồi?”

“Cũng lạ thật đấy, đến giờ gã vẫn chưa tỉnh. Rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhìn vóc dáng gã cũng không giống người yếu ớt.” Sở Phong nghi ngờ: “Vân Vãn, đừng bảo cô thôi miên gã đấy?”

Trong cuộc họp ban ngày, thật ra họ cũng đã thảo luận về vấn đề này. Nhưng cuối cùng, ai cũng nhất trí rằng thuật thôi miên không thần kỳ như vậy. Sao có thể làm một người chỉ bị thương ngoài da, không chấn thương đầu hôn mê lâu như thế chứ? Chưa kể, nếu gã không tỉnh dậy thì họ sẽ không thể điều tra sâu hơn, chuyện này cũng không giúp gì cho Quý Vân Vãn, trừ phi cô muốn trả thù.

Quý Vân Vãn cười nhạo: “Nghĩ gì vậy, tôi chỉ ước gì gã mau tỉnh rồi khai ra hành vi phạm tội thôi.”

“Vậy ngày mai cô tới Cục không? Đội trưởng Nghiêm của chúng tôi, anh ấy... vẫn còn chờ để xin lỗi cô đấy.”

“Anh ấy? Xin lỗi?” Quý Vân Vãn nói: “Anh ấy không mắng tôi một trận là may rồi.”

“Tức giận mắng cô cũng vì lo cho cô thôi. Tôi không thể nói thắng cô, nếu không, chắc chắn tôi cũng sẽ mắng cô đấy. Biết rõ mình bị theo dõi mà không báo cho bọn tôi, có phải cô luôn nghĩ cảnh sát bọn tôi là đồ vô dụng không?”

“Không, anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ... chưa kịp nói cho các anh thôi.” Quý Vân Vãn thở dài: “Sở Phong, tôi thừa nhận thi thoảng tôi thật sự rất tệ, lần nào cũng khiến mọi người nhọc lòng.”

“Cô nói gì thế, Vân Vãn?” Sở Phong dở khóc dở cười: “Sao tự dưng lại nói mình như thế? Bọn tôi hiểu cô mà, từ trước đến giờ bọn tôi không hề cảm thấy cô tệ. Huống chi, cũng nhờ cô giúp nên bọn tôi mới có thể nhanh chóng giải quyết hai vụ án này. Bọn tôi cảm ơn cô còn chưa kịp nữa là, ngay cả Đội trưởng Nghiêm của chúng tôi... chắc chắn anh ấy cũng nghĩ vậy.”

“Thật?”

“Thật, Đội trưởng Nghiêm quan tâm cô lắm. Tôi thấy hai ngày nay anh ấy cứ không yên lòng, hở ra là gắt gỏng. Thể nào vì cãi nhau với cô nên anh ấy mới không thoải mái đấy, chắc cô cũng có thể hiểu đúng không? Anh ấy lo lắng cho cô thôi.”

Bấy giờ, xe Quý Vân Vãn vừa đến bên ngoài khu chung cư.

Trong chiếc xe màu đen, Nghiêm Liệt nhìn xe Quý Vân Vãn chạy chậm xuống hầm đỗ xe.

Không rõ tại sao hai ngày nay anh vẫn luôn thấp thỏm, cứ thấy có điều bất thường.

Cảm giác bất thường này xuất hiện sau khi anh tranh cãi với Quý Vân Vãn.

Hôm ấy, trước tình trạng toàn thân đẫm máu của cô, nội tâm anh đã bàng hoàng. Anh phải xác nhận an nguy của cô mới có thể yên tâm. Giờ đây, thấy cô về nhà an toàn, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Muốn lấy điện thoại gọi cho cô, rồi lại thoáng do dự, tắt máy.

Thôi, có lẽ qua lần này, cô cũng sẽ để tâm đến an nguy của mình...

Quý Vân Vãn cúp máy, cầm chai nước suối chưa uống xong rồi xuống xe. Sau khi đóng cửa xe, cô bắt gặp một nhân viên vệ sinh đội mũ đang quét dọn cách đó không xa. Người nọ đang nhìn chằm chặp vào chai nước trong tay cô.

Cô vặn mở nắp chai, uống hết nước. Nhân viên vệ sinh bước tới, chờ cô uống xong để nhận lấy vỏ chai.

“Dì vất vả rồi ạ.”

Quý Vân Vãn lễ phép đưa chai qua, lúc định rút tay về, cô chợt chú ý tới bàn tay cầm chai nước của nhân viên vệ sinh.

Sần sùi, rõ ràng đây là đôi tay thô ráp của một người đàn ông đã làm công việc tay chân nặng nhọc, nhưng lại sơn móng tay đỏ tươi.

Cô khựng một nhịp, ngước mắt lên: “Anh...”

Giây tiếp theo, dưới vành mũ, cô thấy đôi môi đỏ mọng kỳ lạ của nhân viên vệ sinh hơi nhếch lên cười với cô.

Tức khắc, một cây gậy gỗ xẹt qua mặt cô, phịch một tiếng.

Một cơn đau ập vào đầu cô, trước mắt đen kịt.

Giấu người trong cốp xe xong, nhân viên vệ sinh tháo mũ, c** q**n áo, lấy chìa khóa xe của Quý Vân Vãn ra, lái khỏi hầm đỗ.

Đúng lúc này, xe của Nghiêm Liệt lướt qua.

Nếu bấy giờ quay đầu nhìn, anh có thể phát hiện, chiếc xe vừa giúp anh yên lòng kia, đã chạy ra khỏi hầm xe.

Và lần này, người lái chiếc xe ấy, không phải Quý Vân Vãn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.