Thấy anh lại muốn đặt một tờ giấy vào cửa, Quý Vân Vãn không nhịn được nữa, rón rén đi qua, bắt lấy tay Nghiêm Liệt.
Có lẽ là phản ứng theo bản năng, ngay khoảnh khắc đó, cái tay kia lập tức giãy khỏi tay Quý Vân Vãn, bắt ngược lại cổ tay cô.
“Đau!”
Khoảnh khắc nghe được tiếng kêu kinh ngạc của cô, Nghiêm Liệt lập tức thả lỏng tay, cùng lúc đó, cửa cũng bị anh mở hẳn ra.
Quý Vân Vãn ngồi xổm trên mặt đất, Nghiêm Liệt khom lưng, hai người nhìn nhau vài giây. Nghiêm Liệt phản ứng lại trước, nhanh chóng đưa tay đỡ cô đứng lên, hỏi: “Không sao chứ?”
Quý Vân Vãn ngẩng đầu trừng anh: “Anh dùng lực mạnh vậy bắt tôi làm gì, trong gian phòng này ngoài tôi ra thì có thể có người khác sao?”
Nghiêm Liệt vội nói: “Xin lỗi, chủ yếu là tôi vội đi làm, không nghĩ quá nhiều, phản xạ theo bản năng.”
Nghiêm Liệt cầm tay cô nhìn nhìn, cũng may chỉ hơi đỏ chút thôi.
“Anh phải đi làm à? Sớm vậy sao?” Quý Vân Vãn liếc nhìn đồng hồ, nói: “Vậy anh đi đi, tôi ngủ thêm một lát.”
Lúc này Nghiêm Liệt mới phát hiện cô vẫn mặc áo ngủ trắng tinh. Áo ngủ hơi rộng, thậm chí có thể nhìn thấy xương quai xanh rõ ràng nơi cổ áo. Sau vài giây anh lập tức rời tầm mắt, nói: “... Tôi đi trước, cô nhớ ăn sáng.”
“Bữa sáng là anh mua hay…?”
“... Tôi hầm cháo.” Nói xong, Nghiêm Liệt nhanh chóng ra khỏi cửa. Trước khi đóng cửa, anh nói: “Cài điện thoại về im lặng đi, ai tìm cô cũng đừng tiếp, nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-o-trong-vuc-sau/2846604/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.