🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cuộc thẩm vấn Lâm Tu diễn ra vào buổi chiều. Giữa trưa, Quý Vân Vãn xuống căn tin ăn cơm cùng bọn Sở Phong. Mấy người hết bưng thức ăn lấy đũa cho cô rồi lại tìm chỗ ngồi rồi kéo ghế cho cô. Sở Phong còn tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài mua trà sữa về cho cô nữa.

Nhân viên văn thư mới tới của đội bên cạnh không rõ chuyện nên hỏi: “Người phụ nữ kia là ai thế, khí thế lớn vậy?”

“Cô ấy à, là nhân viên không chính thức của Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải chúng ta, là vật biểu tượng của Đội cảnh sát hình sự, là Chuyên gia Tâm lý học Tội phạm, một nhà Thôi miên cấp cao. Vụ án giết người hàng loạt quy mô lớn 9.25 mới được phá gần đây chính là cô ấy hỗ trợ điều tra phá án.”

“Ồ đúng rồi, cô ấy còn là người đẹp mà rất nhiều người trong Cục cảnh sát chúng ta yêu nhưng không có được đó. Thấy không, nghe nói cũng chỉ 27-28 tuổi thôi. Nhìn ngoại hình, dáng người kia đi. Nói thật, thông minh như cô ấy thì người đàn ông bình thường cũng không dám theo đuổi đâu.”

“Đúng vậy, nghe nói năm đó khi cô ấy vừa tới Cục cảnh sát chúng ta, ngay cả người ở các phân cục lớn cũng phải tìm cớ để đến xem cô ấy trông như thế nào.”

“Nhưng hình như nghe nói cô ấy đã có vị hôn phu rồi à? Là một doanh nhân trẻ tuổi thì phải. Họ gì ấy nhỉ?”

“Họ Nguyên à, lúc trước thường xuyên đến tìm Cố vấn Quý lắm.”

“Đúng đúng đúng, không sai, cũng chỉ có người trẻ tuổi tuấn tú như vậy mới có thể xứng đôi...”

“Dù sao thì chúng ta không có cơ hội đâu. Nghe nói Cố vấn Quý đã nói từ lâu rồi, cô ấy không có hứng thú với cảnh sát.”

“Đúng vậy, tính cách của cô ấy đáng sợ lắm, cả Cục cảnh sát ai cũng sợ hết. Dù sao cô ấy học Tâm lý học mà, rất dễ nhìn thấu người khác, nhất là khi phát hiện nghi can nói dối, nghe nói còn lợi hại hơn máy móc nhiều. Mà tôi nghe nói đến cả Đội trưởng Nghiêm cô ấy còn dám đập bàn cãi lại, mắng Đội trưởng Nghiêm đến mức câm nín luôn kìa. Anh nói xem cô ấy phải lợi hại đến mức nào chứ.”

Lúc ba người nhỏ giọng tán gẫu, không ai chú ý đến việc có người đứng phía sau. Đến tận khi người thứ tư cầm đồ uống trở về rồi gọi một tiếng: “Đội trưởng Nghiêm, cùng ăn đi Đội trưởng Nghiêm.”

Ba người đột ngột sặc cơm, sau đó đồng loạt che kín miệng mình.

Nghiêm Liệt bưng cơm, trên mặt không có biểu cảm gì: “Các người vừa nói...”

“Đội trưởng Nghiêm, Đội trưởng Nghiêm, vừa rồi bọn tôi chỉ tùy tiện tán gẫu thôi, ngài đừng để tâm làm gì nhé.”

“Tôi không thèm để ý.” Nghiêm Liệt lướt ánh mắt lạnh lùng qua mặt từng người, nói: “Nhưng tôi cảnh cáo mấy người, họ Nguyên kia không phải vị hôn phu của Cố vấn Quý. Không cần biết lời đồn từ đâu ra, nuốt hết vào bụng cho tôi, đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của người khác, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, Đội trưởng Nghiêm!”

Quý Vân Vãn đang ăn cơm, nhìn thấy Nghiêm Liệt cũng đến căn tin thì dừng một chút, sau đó thu hồi tầm mắt của mình, mắt không thấy tâm không phiền.

Bàn cô đang ngồi có Sở Phong, Triệu Lâm và tiểu Lưu của Đội Trinh sát kỹ thuật.

“Ừm, Cố vấn Quý, Đội trưởng Nghiêm của chúng tôi đến rồi, có muốn mời anh ấy lại đây cùng ăn không?”

“Tùy các người.” Quý Vân Vãn nói nhỏ: “Đây không phải địa bàn của tôi, không cần hỏi tôi.”

Sở Phong vừa muốn mở miệng gọi anh, Nghiêm Liệt đã bước đến, ngồi ở bàn trống bên cạnh họ.

Triệu Lâm và Sở Phong kiên trì chào anh: “Đội trưởng Nghiêm, đến ăn cơm sao?”

Nghiêm Liệt cầm đũa trong tay, cười nhạt: “Không, đến thị sát công việc.”

Triệu Lâm, Sở Phong: “...”

Nhìn xem bọn họ hỏi vớ vẩn gì vậy, đến căn tin không ăn cơm thì làm gì??

Quý Vân Vãn: “Ai lấy cánh gà cho tôi vậy, tôi không thích ăn cái này.”

Nói xong thì ném cánh gà cho Sở Phong. Sở Phong vừa định gắp lên ăn, lại nhận ra có một đôi mắt nhìn mình. Anh ta nhìn qua, phát hiện là Nghiêm Liệt đang lạnh lùng nhìn anh ta.

Sở Phong nhất thời rùng mình, lập tức tay mắt lanh lẹ gắp cánh gà sang bát Nghiêm Liệt: “Đội trưởng Nghiêm, dạo này anh hơi gầy, ăn nhiều thịt chút để tẩm bổ...”

Quý Vân Vãn làm bộ không phát hiện, ăn cơm của mình.

Cơm nước xong, cô lấy khăn tay lau miệng, nói: “Buổi chiều tôi muốn đi gặp Lâm Tu.”

Mấy người đồng thời sửng sốt.

“Một mình.” Quý Vân Vãn bình tĩnh nói: “Cuối cùng chuyện này cũng kết thúc, chúc phúc cho tôi đi, các cộng sự.”

Sở Phong và Triệu Lâm cùng nhìn về phía Nghiêm Liệt.

Lúc trước Đội trưởng Nghiêm của bọn họ rất không muốn để Quý Vân Vãn tiếp xúc với tên siêu b**n th** Lâm Tu kia nữa.

Sắc mặt Nghiêm Liệt nắng mưa thất thường, không nói được một lời.

Triệu Lâm và Sở Phong liếc mắt nhìn nhau, tính toán nhanh chóng lùa cơm xong rồi chuồn.

Bọn họ vốn nghĩ Quý Vân Vãn và Nghiêm Liệt đã làm hòa sau lần cãi nhau đó rồi. Dù sao lúc trước khi đi cứu Cố vấn Quý, ai nấy đều thấy được bầu không khí khác thường giữa hai người. Bọn họ còn đang nghĩ có phải có tiến triển tốt gì không. Nhưng sao hôm nay trông lại như kẻ thù thế này?

Nói cách khác, sao cứ như vợ chồng son cãi nhau thế nhỉ?

Nhất là Đội trưởng Nghiêm của bọn họ, rõ ràng muốn tới gần, lại cố tình giữ khoảng cách nhìn chằm chằm Cố vấn Quý... Quả thực như bị tâm can bảo bối nhà mình đuổi ra khỏi nhà vậy.

Hai người này đúng là khiến người khác không thể hiểu được.

Đến tận khi đã sắp xếp xong mọi chuyện. Lúc Quý Vân Vãn xuất phát đi gặp Lâm Tu, Nghiêm Liệt mới đột nhiên xuất hiện, giữ chặt cánh tay cô, nói: “Có chuyện muốn nói với cô.”

Quý Vân Vãn nói: “Xong việc rồi nói sau, bây giờ tôi rất bận.”

“Không, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải nói cho cô ngay bây giờ.”

Quý Vân Vãn gỡ tay anh ra, hừ lạnh một tiếng, nói: “Có chuyện gì, sớm không nói, muộn không nói, sao cứ phải nói bây giờ? Sớm một chút thì sao? Muộn một chút thì thế nào?”

“... Bởi vì tôi cũng vừa mới biết được.”

Quý Vân Vãn quan sát khuôn mặt lạnh lùng của anh một lúc, nói: “Tôi không thích để người khác chờ tôi. Cho dù gã là kẻ giết người tội ác tày trời cũng vậy... Nhưng nể tình phần cháo buổi sáng, tôi cho anh mười giây.”

“Đủ rồi.” Nghiêm Liệt vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Vừa rồi tôi mới nhận một cuộc điện thoại, cần nói lại cho cô.”

“Điện thoại của ai, nói với tôi cái gì?”

“Của Liệt Phong, nó nhờ tôi nói với cô, tối nay nó muốn mời cô ra sau vườn đi dạo, thuận tiện giám sát nó đi vệ sinh.”

“...” Quý Vân Vãn giật giật khóe miệng, buồn cười lại không muốn cười, nghiêm mặt nói: “Xem tâm trạng của tôi.”

Chú chó lớn đó còn biết tự gọi điện thoại, nhờ anh truyền lời cơ à?

Đây rõ ràng là chủ nhân chú chó lớn đang nói linh tinh.

Nhưng Quý Vân Vãn vẫn vì đoạn đối thoại kỳ quặc này mà cảm thấy thoải mái hơn một chút, không còn quá buồn bực nữa. Thật ra cô không tức giận thật. Cô chỉ giận Nghiêm Liệt lừa cô đi tìm Nguyên Triệt, còn chịu đánh một trận. Đúng là khiến cô không biết nên nói cái gì.

Nhưng xem thái độ này của Nghiêm Liệt... Quên đi, cô đâu cần phải cứng nhắc như vậy. Suy cho cùng, người đàn ông này luôn nghĩ tốt cho cô. Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nhận thấy suy nghĩ không tốt nào từ anh.

Chân thành, kiên định, dịu dàng, lại an toàn.

Đây là tất cả những gì cô cảm nhận được từ hành động và ánh mắt anh.

“Lúc cô đi gặp Lâm Tu phải chú ý chút, người này rất gian tà.” Thấy sắc mặt cô đã tốt hơn một chút, Nghiêm Liệt mới dặn dò: “Bất kể gã nói gì, cô cũng đừng để trong lòng, dù sao gã đã là phạm nhân sắp bị xử tử rồi.”

Vẻ mặt Quý Vân Vãn rất thoải mái: “Tôi hiểu rồi, yên tâm đi, trong lòng tôi đều biết.”

“Tôi biết cô đều biết.” Nhìn bóng lưng cô rời đi, Nghiêm Liệt nói nhỏ: “Nhưng tôi vẫn lo lắng cho em.”

Nếu có thể, đương nhiên anh muốn giúp Quý Vân Vãn nhanh chóng buông bỏ tất cả mọi chuyện. Nhưng anh cũng biết, đối với Quý Vân Vãn, lần gặp mặt Lâm Tu này là không thể thiếu.

Mọi chuyện nên hoàn toàn chấm dứt ở chỗ người này.

...

Khi Lâm Tu mang cái còng nặng nề đi vào phòng thẩm vấn, Quý Vân Vãn đã ngồi ở đối diện.

Mặc dù đã khai báo cần gặp riêng, nhưng cai ngục vẫn lo lắng kiểm tra Lâm Tu một lúc rồi mới gật đầu với Quý Vân Vãn sau đó đi ra ngoài.

“Đã lâu không gặp, Bác sĩ Quý.”

Người nói trước là Lâm Tu.

Quý Vân Vãn đã xem qua tài liệu về gã. Gã từng là một người rất có thiên phú nghệ thuật, chuyên ngành kiến trúc, rồi lại làm thợ makeup, giống với hồ sơ tâm lý cô đã làm. Gã từng dùng thân phận thợ makeup tiếp xúc với những nạn nhân đó. Đây cũng là cách gã lựa chọn con mồi của mình.

Chắc hẳn gã sẽ trang điểm hàng ngày, hơn nữa còn trang điểm cho mình rất tự nhiên. Có thể nói gã đã dùng hết kỹ năng tuyệt vời và hoàn hảo nhất trên mặt mình.

Nên lần gặp mặt trước đó, người Quý Vân Vãn nhìn thấy, là một Quý Lâm Tu vừa tao nhã vừa tuấn tú, còn có khí chất tinh anh, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ sắp 30 tuổi.

Nhưng Lâm Tu lúc này lại khác hẳn với Quý Lâm Tu gặp cô ở Cơ sở Vân Hải lúc trước.

Sắc mặt không tốt như trước, màu da không trắng như trước, ánh mắt cũng không còn sáng như trước, chỗ cằm mọc râu lún phún đặc trưng của đàn ông, môi tái nhợt đi vì khô. Những dấu vết trang điểm hoàn hảo vốn khó thấy trên mặt gã hiện giờ đều biến thành vẻ u ám khiến người ta ớn lạnh từ tận đáy lòng.

Trong mắt Quý Vân Vãn không có cảm xúc gì, giống như lần gặp mặt ở Cơ sở Vân Hải trước đó. Cô là Bác sĩ Tâm lý ngồi trên ghế dựa đợi gã mở miệng nói chuyện, còn gã rất lễ phép mỉm cười với cô.

Vậy mà khi gặp lại, thân phận hai người đã khác nhau một trời một vực.

Lâm Tu trước mắt, là một trong những thủ phạm chính của vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng 9.25.

Nhưng khi Quý Vân Vãn đối diện với ánh mắt gã, cô mới đột nhiên phát hiện ra một sự thật rùng rợn…

Dù bị canh gác nghiêm ngặt, dù bị trói chặt không thể di chuyển, dù máy quay đang tập trung vào từng biểu cảm của gã, dù sắc mặt gã đang rất sa sút.

Nhưng kẻ sát nhân đã tạo ra hàng loạt vụ giết người tàn bạo này vẫn lộ ra những chiếc răng nanh nham hiểm và đáng sợ như khi gã ẩn trong bóng tối chăm chú quan sát con mồi của mình.

Khi bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, Quý Vân Vãn cảm nhận được toàn thân đều sởn gai ốc. Loại cảm giác này còn đáng sợ hơn cả khi cô bị bịt mắt và bị Hoàng San San đe dọa tính mạng hết lần này đến lần khác.

Đúng vậy, cô nhất định từng gặp người này, ở thời điểm sớm hơn lần trước.

Nhưng cô đã nghĩ lại tất cả những người mình từng tiếp xúc từ nhỏ đến lớn, ngay cả người chỉ gặp một lần và chỉ có một chút ấn tượng, cũng không có ai giống Lâm Tu trước mắt.

Cho dù vào lúc này, giờ phút này, khi ngồi đối diện, cô vẫn đang suy nghĩ. Kẻ giết người khiến cô ớn lạnh trước mắt này sao lại khiến cô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ như vậy.

Rốt cuộc là ai đây?

Ánh mắt như thực thể của Lâm Tu đảo qua vô số lần trên mặt, trên cánh tay, thậm chí là cả ngón tay của Quý Vân Vãn. Đến tận khi ánh mắt tham lam ấy hết lần này đến lần khác khiến Quý Vân Vãn mất kiên nhẫn, gã mới khẽ mở miệng nói: “Đây không phải lần gặp mặt thứ hai của chúng ta.”

“Tôi biết.” Quý Vân Vãn nói với vẻ thờ ơ: “Cho nên lần trước cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Nhưng tạm thời tôi vẫn chưa nhớ ra lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.