Lúc Nguyên Triệt đi vào lần nữa, Nghiêm Liệt mới tỉnh lại.
Anh đã không ăn không uống gần 3 ngày liên tục, cho nên chắc chắn thỉnh thoảng phải ngủ một giấc ngắn mới không khiến cơ thể hoàn toàn suy sụp.
Tuy nói cơ thể anh rất khỏe mạnh, nhưng vết thương trên người cộng thêm thiếu dinh dưỡng 3 ngày vẫn khiến cho sắc mặt anh rất xấu.
“Đây là lần đầu tiên thấy anh chật vật như vậy đó.” Nguyên Triệt đánh giá anh từ trên xuống dưới, nói: “Chị ấy nhìn thấy anh thế này chắc sẽ rất đau lòng.”
“Nếu biết cô ấy sẽ đau lòng thì tại sao còn muốn làm như vậy?” Nghiêm Liệt bình tĩnh nhìn cậu ta, nói: “Cậu muốn tôi chết sao? Nguyên Triệt?”
“Chỉ cần khiến cô ấy quên anh, anh chết hay sống không quan trọng.”
Nghiêm Liệt nhíu mày: “... Có ý gì, cậu định làm gì cô ấy?”
Nguyên Triệt mỉm cười, nói: “Anh không biết trên thế giới này có rất nhiều cách để một người quên đi người mình từng yêu sao?”
“Nguyên Triệt, cậu điên rồi sao?!” Nghiêm Liệt nhất thời nổi giận: “Cậu yêu cô ấy, hay là yêu chính cậu?! Chẳng lẽ có được cô ấy còn quan trọng hơn việc cô ấy bình an hạnh phúc ư?!”
“Anh không phải tôi, sao anh biết được cảm giác của tôi khi mất đi chị ấy?!” Nguyên Triệt túm áo anh, nói với giọng lạnh lùng: “Nếu không phải anh xuất hiện, chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi! Để tôi bất lực nhìn chị ấy ở bên người khác thì còn khó chịu hơn cả việc giết tôi. Vậy nên, lần này hoặc là tôi chết, hoặc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-o-trong-vuc-sau/2846646/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.