Đương nhiên Minh Nhiễm là Thiệu Triết giết, gã cũng không phủ nhận.
“Là tôi giết thì sao? Đối với tôi, giết nhiều thêm hay ít đi một người chẳng có gì khác biệt.” Thậm chí gã còn bật cười một cách sảng khoái: “Nguyên Triệt, anh có biết người đầu tiên tôi giết là ai không?”
Nguyên Triệt lạnh lùng nhìn gã, nói: “Tao đã nghi ngờ từ lâu rồi, cái chết của bố có quan hệ với mày.”
“Kẻ vô dụng kia!” Thiệu Triết nghiến răng nghiến lợi: “Đời này ông ta chỉ làm đúng một chuyện duy nhất, đó là bám được vào người mẹ giàu có của anh. Chẳng qua rốt cuộc đồ vô dụng chính là vô dụng, cuối cùng ông ta vẫn bị mẹ anh từ bỏ. Dù phải chịu áp lực từ gia đình khi làm một người phụ nữ sinh con ngoài giá thú nhưng mẹ anh chưa từng có ý định không sinh anh ra. Nguyên Triệt, thật sự anh rất may mắn. Tôi chỉ kém anh một người mẹ mà vận mệnh của chúng ta lại là một trời một vực.”
Đúng vậy, nếu năm đó mẹ Nguyên Triệt lựa chọn phá thai, vậy thì mẹ Nguyên Triệt hoàn toàn có thể gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối, sinh một đứa nhỏ khác.
Nhưng bà ấy lại chấp nhận chịu áp lực một mình ra nước ngoài sinh Nguyên Triệt, hơn nữa còn dùng hết tất cả những gì mình có để bảo vệ cậu ta lớn lên.
Nếu so sánh, Thiệu Triết mới thật sự là đứa nhỏ không nên sinh ra.
Gã và Nguyên Triệt đâu chỉ khác một người mẹ.
Ngay từ giây phút chào đời đã quyết định nhân cách và vận mệnh của bọn họ hoàn toàn khác nhau rồi.
Gã sinh ra và lớn lên ở khu ổ chuột, bố gã là một dân cờ bạc, một kẻ nghiện, một người hoàn toàn vô dụng.
Đáng lẽ gã cũng sẽ giống con trai của những tên vô dụng đó, làm một đứa nhỏ vô dụng dần lớn lên, trải qua cuộc sống của những kẻ vô dụng.
Vậy mà, gã lại gặp được Nguyên Triệt.
Hoàng tử nhỏ kia có ngoại hình tuấn tú, vừa xuất sắc vừa giàu có.
Dù là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng bọn họ lại như hai thái cực với nhau. Một người bước đi dưới ánh mặt trời đầy tình yêu thương. Một người sống ở khu ổ chuột đầy rẫy những điều tăm tối.
Đó là sự tồn tại mà gã hâm mộ, ghen tị, bài xích cực đoan, cũng là sự tồn tại gã vô cùng mong muốn.
Trên thế giới này, có rất nhiều người đều từng tưởng tượng nếu mình là người nào đó thì tốt rồi. Nếu mình là anh ấy (cô ấy) thì chắc chắn cuộc sống của mình sẽ không hỗn loạn như hiện tại.
Nếu loại suy nghĩ này chỉ là tưởng tượng thoáng qua thì không sao, nhưng một khi tưởng tượng bị bóp méo sẽ rất dễ trở nên mất kiểm soát.
Ghen tị, chán ghét, yêu thích, vừa muốn phá hủy, lại muốn trở thành.
Tất cả những thứ cậu ta sinh ra đã có, gã đều muốn có được, tất cả những thứ cậu ta yêu thích, gã đều muốn phá hủy.
Với một kẻ rối loạn nhân cách chống xã hội bẩm sinh, khi một suy nghĩ nào đó trở nên vặn vẹo, sẽ khiến bản thân kẻ đó rơi vào vực sâu không đáy.
Vì thế Thiệu Triết đang ở trong vực sâu bèn muốn kéo người anh này xuống cùng. Cứ mỗi lần sau khi gã làm chuyện xấu sẽ liều mình bỏ trốn, không cho Nguyên Triệt tìm được gã.
Còn Quý Vân Vãn, là người kéo Nguyên Triệt ra khỏi vực sâu của hối hận và đau khổ, cũng là người Nguyên Triệt yêu mà không có được.
Thiệu Triết nghiêng đầu, khuôn mặt từng động dao kéo của gã đã bị Nguyên Triệt đánh cho biến dạng. Nhưng gã vẫn mỉm cười nhìn Quý Vân Vãn: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã biết, nhất định Nguyên Triệt sẽ không thể tự kiềm chế rồi yêu cô. Cho nên sao tôi có thể không có hứng thú với cô chứ?”
Nguyên Triệt luôn đi theo Quý Vân Vãn, mà gã lại là cái bóng của Nguyên Triệt, tất nhiên cũng không ngừng nhìn trộm cô.
Nguyên Triệt cài định vị trong điện thoại của cô, gắn camera trước cửa căn hộ cô ở. Thậm chí trong suốt 7 tháng cô hôn mê, cậu ta dùng hết mọi biện pháp ngăn chặn tất cả người ngoài tới thăm hỏi, chính là vì sợ có một ngày, Thiệu Triết sẽ tìm được cô.
Nguyên Triệt nhắm mắt, đau khổ đến run rẩy toàn thân: “Xin lỗi, Vân Vãn, em nên nói cho chị từ sớm... Đều là lỗi của em.”
Quý Vân Vãn thở dài.
Thật ra, cô luôn biết Nguyên Triệt là một đứa trẻ rất tốt bụng, cho dù cậu ta từng ở bên bờ vực sa đọa, nhưng tất cả đều có nguyên nhân. Vậy nên tuy cậu ta đã làm ra một số hành vi cố chấp cực đoan, cô cũng chưa từng thật sự giận cậu ta.
Cô biết cậu ta muốn để bản thân trở nên kém cỏi hơn. Nếu vậy, đứa trẻ hư kia có lẽ có thể cân bằng tâm lý một chút.
Cậu ta không dám khiến mình được nhiều người thích, nếu không, đứa trẻ hư kia nhất định sẽ càng hận cậu ta.
Cậu ta sống càng vui vẻ, đứa trẻ hư kia sẽ trở nên ngày càng tệ hơn.
Cho nên có một khoảng thời gian, Nguyên Triệt bỗng trở nên rất phản nghịch, uống rượu, đánh nhau, không chăm chỉ học tập thi cử. Ngay cả lời mẹ nói cậu ta cũng không nghe.
Thậm chí cậu ta còn muốn chấm dứt sinh mệnh của mình, để mình biến mất khỏi thế giới này.
Tất cả những điều ấy, đều có nguyên nhân.
Cậu ta muốn dùng cách này để bù lại đau khổ trong lòng, đồng thời muốn dùng cách này, khiến cho đứa trẻ hư kia không còn hư nữa.
Chỉ tiếc, đến tận sau này cậu ta mới phát hiện suy nghĩ và hành động của mình đều là sai lầm.
Bởi vì bất kể cậu ta làm thế nào, bản chất của Thiệu Triết sẽ không bao giờ thay đổi.
“Mấy năm nay em luôn kiên trì tìm gã. Một tháng trước mới có người phát hiện hành tung của gã. Bởi vì ngoại hình của gã khá giống em nên có thể dễ dàng ra vào nơi em từng tới. Gã trộm thẻ phòng của em, vào căn hộ của em. Thuốc ngủ trong phòng em chính là do gã đổi. Thứ thuốc gã cho em uống khiến đầu em rất hỗn loạn... Em còn cho rằng bệnh tình của mình trở nặng nên đã đến bệnh viện mua rất nhiều thuốc.” Nguyên Triệt thở hổn hển mấy hơi sau đó nói chậm rãi: “Gã dùng khuôn mặt của em đi đến rất nhiều nơi, tổn thương rất nhiều người. Người ở cùng Minh Nhiễm cũng là gã. Sau khi biết chuyện này, em đã đến tìm Minh Nhiễm, muốn kêu cô ta cách người này xa một chút. Nhưng cô ta không tin em.”
Rất rõ ràng, người lái xe đâm vào xe Nghiêm Liệt cũng là Thiệu Triết. Vết máu ở hiện trường vụ án là do gã muốn giá họa cho Nguyên Triệt.
Quý Vân Vãn nói: “Cho nên lúc trước em đến tìm Thiệu Triết một mình, muốn ngăn cản gã tổn thương Minh Nhiễm?”
Nguyên Triệt gật đầu, nói: “Gã làm em hôn mê, sau đó mặc quần áo của em đến chung cư. Hai ngày sau khi hôn mê em mới biết gã đã giết Minh Nhiễm, hơn nữa còn suýt giết Nghiêm Liệt.”
Nói tới đây, cậu ta đau khổ ôm đầu: “Em không biết nên làm sao, thuốc này khiến em không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì... Em hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình. Em còn nghĩ, nếu bọn em đổi thân phận, để gã trở thành em thì tất cả những thứ này có thể dừng lại... Thậm chí em... Thậm chí em còn muốn giết Nghiêm Liệt. Nếu em biến thành một kẻ giết người, nếu em thật sự giết người...”
“A Triệt, em tỉnh táo chút.” Quý Vân Vãn bắt lấy tay cậu ta, ngăn cản cậu ta tổn thương bản thân. Cô nói: “Em không có bệnh, em cũng không tổn thương bất cứ ai hết.”
“Người thật sự có tội, là…”
Cô còn chưa nói xong, Thiệu Triết bỗng bất ngờ giãy khỏi người Nguyên Triệt, kéo lấy Quý Vân Vãn, dí súng lên đầu cô.
“Thả cô ấy ra!!” Nghiêm Liệt quát.
Anh vẫn đang bị khóa bằng xích, căn bản không thể động đậy!
Nguyên Triệt đứng bật dậy, nhìn Thiệu Triết đầy căm phẫn: “Thiệu Triết! Mày buông Vân Vãn ra! Mày muốn giết người đúng không? Vậy tới giết tao đi!”
Thiệu Triết lạnh lùng âm hiểm nhìn bọn họ, nói: “Tôi giết anh làm gì? Trên thế gian này, bất luận tôi giết ai thì cũng không thể giết anh. Nguyên Triệt, anh là anh em duy nhất của tôi. Tôi muốn tận mắt thấy anh bị giày vò. Tôi phải kéo anh xuống địa ngục cùng tôi! Chúng ta cùng đi gặp người bố vô liêm sỉ của chúng ta, để ông ta nhìn xem, hai thằng con do ông ta sinh ra đều có kết cục như nhau!”
Quý Vân Vãn không hề kích động.
Cô biết người này nói được làm được.
Bởi vì trái tim Thiệu Triết đã hoàn toàn bị sát ý tăm tối chiếm giữ rồi.
Gã đã khiến mình trở thành kẻ ác một cách triệt để, lúc này cho dù gã hành động ác độc đến đâu cũng chỉ là thủ đoạn thỏa mãn d*c v*ng của gã mà thôi.
Trong cuộc sống, có một số sai lầm có thể sửa đổi, một số tội lỗi có thể bù đắp lại. Nhưng cũng có một số tội ác chỉ có thể tiêu diệt mới là sự trừng trị thích đáng.
“A Triệt, em chưa từng xác nhận xem rốt cuộc người này có phải em trai của em không, đúng chứ?” Quý Vân Vãn nói một cách bình tĩnh: “Ngay cả xét nghiệm kiểm tra quan hệ bố con còn có thể làm giả không phải sao? Dù sao người kia, vốn dĩ từ đầu tới cuối đã là một kẻ vô liêm sỉ tràn ngập những lời nói dối và tội ác rồi.”
Nguyên Triệt còn chưa lên tiếng, Thiệu Triết đã căm phẫn bóp cổ cô: “Cô nói linh tinh gì đấy? Câm miệng!”
Hiển nhiên những lời này đã k*ch th*ch tới thần kinh của gã.
Quý Vân Vãn bật cười thành tiếng: “Anh thích phá hủy cuộc đời người khác, thậm chí ghen tị xuất thân của người khác như vậy... Mấy chuyện như giết Thiệu Triết thật rồi thay thế cậu ấy, đâu phải không làm được?!”
Thấy Thiệu Triết lại bị chọc giận, Nghiêm Liệt và Nguyên Triệt lập tức quát lên: “Thiệu Triết! Đừng động vào cô ấy!”
Quý Vân Vãn nói: “Anh muốn giết tôi thật sao? Thiệu Triết.”
Một tay Thiệu Triết bóp cổ, một tay dùng súng ấn lên trán cô, nói với giọng lạnh lùng: “Tốt nhất cô đừng dùng thủ đoạn thôi miên của cô với tôi, nếu không trước khi giết cô, tôi sẽ...”
“Tra tấn tôi trước?” Quý Vân Vãn nói nhỏ: “Vậy thì tôi đây sợ thật đấy.”
Quý Vân Vãn thầm nháy mắt ra hiệu với Nguyên Triệt và Nghiêm Liệt.
Nguyên Triệt và Nghiêm Liệt lập tức ngậm miệng.
Ngay khi Thiệu Triết mỉm cười nhìn Quý Vân Vãn chuẩn bị bóp cò súng, Quý Vân Vãn bỗng thầm nói ra mấy con số.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn... ba, hai, một.”
Quý Vân Vãn nâng tay lên, búng ngón tay.
Ánh đèn trên đầu đột ngột vụt tắt.
Ngay sau đó, Thiệu Triết bỗng hoảng sợ kêu gào.
“Bật đèn lên! Đừng tắt đèn, đừng tắt đèn! A a a a…”
Nguyên Triệt vội vàng kéo Quý Vân Vãn về phía mình để bảo vệ cô.
Trong bóng tối, Thiệu Triết vừa tìm kiếm thứ gì đó trên đất vừa điên cuồng kêu la: “Đèn ở đâu! Đừng tắt đèn, đừng tắt đèn!! Nguyên Triệt, Nguyên Triệt! Tôi không cố ý giết cô ta, là tự cô ta muốn chết! Không liên quan đến tôi! Không liên quan đến tôi!! Tôi là em trai anh, anh không thể bỏ rơi tôi, anh không thể đối xử với tôi như vậy…”
Nguyên Triệt nhặt chìa khóa dưới đất lên, tháo xích trên người Nghiêm Liệt. Nghiêm Liệt lập tức ôm lấy Quý Vân Vãn, ôm chặt cô vào lòng.
“Gã làm sao vậy?”
“Em vừa hạ chỉ lệnh thôi miên cho gã. Khi em đếm tới một, trong nhận thức của gã em đã là một người chết rồi.” Quý Vân Vãn xoa chiếc cổ bị bóp đến sưng lên của mình, hít một hơi nói: “Nhược điểm của gã là sợ tối, không thể đứng ở nơi không có ánh đèn. Có lẽ khi còn nhỏ gã đã bị nhốt dưới tầng hầm không có ánh sáng trong thời gian dài. Bóng tối sẽ khiến tiềm thức của gã trở lại lúc bị ngược đãi khi ấy...”
Trên mặt Thiệu Triết không còn nụ cười càn rỡ và kì lạ, thay vào đó là nước mắt nước mũi giàn giụa. Gã bật khóc như một đứa trẻ: “Anh trai, anh ở đâu? Em là Thiệu Triết... Em là em trai ruột của anh, anh không thể bỏ em lại, anh không thể không quan tâm em!!”
Nguyên Triệt đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của gã, có phần không đành lòng.
Nhưng cậu ta không làm gì hết.
Hơn nữa cậu ta biết mình không cần làm gì.
Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Cục trưởng Bạch dẫn một nhóm cảnh sát chạy tới. Trước đó, sau khi biết Quý Vân Vãn bị Thiệu Triết đưa đi, Nguyên Triệt đã gửi tin nhắn cho Sở Phong.
Lúc Thiệu Triết bị áp giải ra ngoài vẫn cầm súng trong tay, nhưng gã đã hoàn toàn mất đi khả năng nổ súng.
Gã điên thật rồi.
Nguyên Triệt là người duy nhất gã điên cuồng ghen tị, điên cuồng thù hận, cũng là người duy nhất từng quan tâm và chăm sóc gã trên thế giới này.
Cậu ta là chấp niệm duy nhất, người thân duy nhất của gã, là người duy nhất gã muốn kéo vào vực sâu, đồng thời là người chắc chắn sẽ không bỏ rơi gã.
Mà lúc này ánh mắt Nguyên Triệt nhìn gã lại như đang nhìn một người chết.
Cậu ta đã từ bỏ người em trai này... Cho dù gã là Thiệu Triết thật, hay không phải, đều không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, bắt đầu từ lúc này, con người kia đã biến mất một cách triệt để trong lòng Nguyên Triệt.
Cho dù gã còn sống, thì so với đã chết, chẳng có gì khác nhau.
Chính trong khoảnh khắc đó, trên thế giới này, đã không còn kẻ điên Thiệu Triết nữa rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.