🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấy cậu ta lại trầm mặc, Quý Vân Vãn cũng tạm dừng một chút.

Cô nhìn ra được, cơ chế phòng ngự của cậu ta rất mạnh. Muốn xóa bỏ cơ chế phòng ngự tâm lý này không hề đơn giản, bởi bản thân Nguyên Triệt có tính cách rất mâu thuẫn.

Cậu ta vừa yếu ớt lại cứng rắn, vừa trưởng thành nhưng cũng rất trẻ con. Chỉ có cách đẩy lùi từng tầng cơ chế phòng ngự kiên cố này mới có thể thâm nhập vào sâu trong nội tâm cậu ta và điều trị tổn thương tâm lý của cậu ta.

Nhưng thực tế, ý thức tự sát của cậu ta vốn không mạnh, hoàn toàn không phải ý thức chủ quan của cậu ta. Vậy nên rất có thể, đây là do có người áp đặt loại ý thức này cho cậu ta.

“Nguyên Triệt, đã có ai ép cậu làm một số chuyện cậu không muốn làm sao?”

“... Không có, sao tôi có thể cho phép người khác ép tôi làm chuyện tôi không thích chứ?”

Không ai là không nói dối, mà Nguyên Triệt của lúc này không hề biết rằng Quý Vân Vãn có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của một người.

Quý Vân Vãn biết cậu ta nói dối, có điều cô không chất vấn cậu ta.

Vì việc cô phải làm là hiểu rõ cậu ta chứ không phải chất vấn để khiến áp lực của cậu ta càng tăng thêm.

Đúng vậy, áp lực của Nguyên Triệt rất nặng, loại này áp lực không liên quan đến hoàn cảnh xuất thân, học tập, công việc hay gia đình cậu ta, cũng chưa chắc đã liên quan đến khuynh hướng trầm cảm của mẹ cậu ta. Ngoài những thứ đó, nhất định còn một thứ áp lực khác là nguyên nhân khiến cảm xúc của cậu ta thiếu ổn định.

Mà nguyên nhân này, ngay cả mẹ Nguyên Triệt cũng không biết.

Bởi khi Quý Vân Vãn cứu vớt người mẹ trầm cảm có xu hướng tự sát của Nguyên Triệt, cô đã phát hiện ra, nguyên nhân chủ yếu khiến mẹ Nguyên Triệt mắc bệnh trầm cảm là vì bà phải một mình sinh con, gánh vác mọi chuyện. Từ nhỏ bà đã sống trong sự yêu thương của gia đình, ở lĩnh vực kinh doanh cũng có thể hô mưa gọi gió. Vì vậy khi đối mặt với biến cố lớn của cuộc đời, năng lực thừa nhận của bà lại tương đối yếu. Năm đó bà có bầu trước khi cưới, phải chịu sự chèn ép của gia đình, không được bố mẹ thấu hiểu, rồi một mình sinh con, sau đó còn phải mau chóng trở về làm việc. Chính bởi vậy mà dần dần mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Nhưng tình huống của mẹ Nguyên Triệt không quá nghiêm trọng, trên cơ bản đã chữa khỏi hoàn toàn.

Tình huống của Nguyên Triệt mới là rắc rối.

Điều trị liên tục một tháng, Quý Vân Vãn đã thực hiện lần thôi miên đầu tiên với Nguyên Triệt. Lần thôi miên đó, cô cho cậu ta một chỉ lệnh thôi miên, rằng hãy quên hết tất cả những gì mình nói trong quá trình thôi miên.

Tất cả bí mật được che giấu và mảnh vụn ký ức bị lãng quên đều ẩn giấu trong thế giới tiềm thức của con người. Thôi miên chính là quá trình nhà Thôi miên đối thoại với tiềm thức của người bị thôi miên. Lợi dụng kỹ thuật hạng nhất này, cô có thể phá vỡ cơ chế phòng ngự tâm lý mà người bị thôi miên xây nên cho bản thân, biết được một bí mật cậu ta không thể kể ra khi ý thức tỉnh táo.

Giống như một người dù làm thế nào cũng không thể nhớ được những gì mình đã nằm mơ đêm qua, nhưng nhờ thôi miên lại có thể trở lại giấc mơ đó một lần nữa vậy.

Cô từng tiến vào ác mộng của Nguyên Triệt, biết được bí mật cậu ta không thể nói với người khác.

Cô biết, đối với Nguyên Triệt, bí mật này là một ngòi nổ, đồng thời là một quả bom hẹn giờ.

Nói không chừng vào một thời điểm nào đó trong tương lai, quả bom này sẽ xuất hiện bên cạnh cậu ta, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể dự đoán trước.

Cô đã thử nhờ bạn bè ở nước ngoài điều tra chuyện này nhưng không điều tra được gì. Sau đó vì bệnh tình của Nguyên Triệt, cô chỉ có thể vội vàng đưa cậu ta về nước.

Những năm gần đây, cô vẫn luôn bảo vệ cậu ta. Cho dù người ngoài thấy cậu ta là một doanh nhân chững chạc không cần bất cứ kẻ nào bảo vệ nhưng trong mắt cô, dưới vẻ trưởng thành của cậu ta, cô luôn có thể thấy được thiếu niên bất lực, không cho phép mình chảy một giọt nước mắt, chỉ có thể yên lặng chịu đựng đau khổ và áp lực ấy.

Đó là đứa nhỏ cô che chở bấy lâu, sao cô có thể cho phép người khác bắt nạt được?

Vậy nên cô vẫn một mực chờ, một mực chờ đợi ngày này tới.

Cô muốn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc ác ma kia là ai.

Dù là ai, cô sẽ khiến kẻ đó cách xa Nguyên Triệt mãi mãi.

“A Triệt, dẫn chị đi gặp gã.” Quý Vân Vãn nhìn vào mắt cậu ta, nói một cách bình tĩnh: “Chị ở bên cạnh em, em không cần sợ gì cả.”

Nguyên Triệt nhìn vào mắt cô, hơi giật mình. Ngay sau đó, cậu ta siết lấy tay cô, dắt cô đi.

...

“Anh có thể sống đến bây giờ, đúng là phải cảm ơn tên yếu đuối Nguyên Triệt kia một chút. Không ngờ đến lúc này vẫn không ra tay được.”

“... Cậu là ai?”

Nghiêm Liệt nhìn người trước mặt, thoáng sửng sốt một chút, đôi mắt nhất thời trầm xuống: “Kẻ giết Minh Nhiễm là cậu... Cậu có quan hệ gì với Nguyên Triệt?”

“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Thiệu Triết.”

Gã tháo chiếc mặt nạ hề xuống, để lộ khuôn mặt mình, nhếch môi cười. Nụ cười của gã rất quái dị, giống như nụ cười trên mặt nạ hề kia vậy, vừa kì lạ vừa dị hợm: “Ngoại hình của tôi thế này, anh cảm thấy tôi và anh ta có quan hệ gì?”

Nhìn khuôn mặt khá giống Nguyên Triệt này, Nghiêm Liệt nói với giọng lạnh lùng: “Không thể nào, Nguyên Triệt là con một.”

“Anh ta đúng là con một.” Nụ cười của Thiệu Triết biến mất: “Nhưng anh ta cũng đúng là anh em của tôi.”

“Có điều chắc việc này không quan trọng với anh đâu nhỉ, điều anh quan tâm, vẫn là tiểu Vãn đúng chứ?” Thiệu Triết lại đeo mặt nạ hề trong tay lên, sau đó gã nghiêng đầu, mắt đong đầy ý cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã cảm thấy tiểu Vãn nhất định sẽ mê muội anh rồi. Bởi anh đúng là kiểu người cô ấy cần nhất. Thứ Nguyên Triệt không cho được, anh có thể cho cô ấy.”

“Nhưng vậy thì sao chứ? Khi anh và Nguyên Triệt chưa có được cô ấy, tôi đã chiếm được cô ấy trước một bước rồi, không ngờ tới chứ gì?” Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Nghiêm Liệt, Thiệu Triết chợt bật cười lớn: “Tên ngu xuẩn Nguyên Triệt tưởng rằng đưa cô ấy vào viện điều dưỡng thì tôi sẽ không tìm được cô ấy. Nhưng anh ta không nghĩ xem tôi giống anh ta như vậy, nơi anh ta có thể đi vào, sao tôi lại không vào được chứ? Khi cô gái các người yêu nhất nằm ở đó không có ý thức, tôi đã v**t v* thân thể cô ấy rất nhiều lần rồi. Thân thể của cô ấy, môi cô ấy, mỗi một tấc da thịt của cô ấy đã thuộc về tôi từ lâu rồi!”

Khi Nguyên Triệt và Quý Vân Vãn đến thì đúng lúc nghe được những lời này của gã.

“Thiệu Triết! Thằng khốn này…”

Nguyên Triệt nổi giận tiến lên quật Thiệu Triết ngã ra đất, cậu ta như phát điên nện nắm đấm xuống mặt gã.

Mặt nạ hề bị đánh vỡ, lộ ra khuôn mặt rất giống cậu ta của Thiệu Triết. Cậu ta quát lên: “Mày dám tổn thương chị ấy! Tao muốn giết mày!!”

Quý Vân Vãn vọt tới bên cạnh Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt mỉm cười với cô, nói: “Anh không sao.”

Quý Vân Vãn hỏi anh: “Lời gã nói anh tin không?”

Nghiêm Liệt lắc đầu, nói: “Anh chỉ tin em.”

Thiệu Triết vẫn đang cười lớn. Dù Nguyên Triệt tức giận điên cuồng đánh gã, gã vẫn vừa cười vừa chịu những cú đấm của cậu ta như không hề cảm thấy đau đớn. Kể cả khi súng lục trong túi Thiệu Triết rơi ra ngoài, Nguyên Triệt cầm lấy khẩu súng kia dí lên trán gã, nụ cười trên mặt gã cũng hề không giảm đi, gã nói: “Nguyên Triệt! Anh quên tôi là ai rồi sao? Anh giết được tôi thật sao?!”

Nguyên Triệt hét lên đầy giận dữ: “Tao đã cảnh cáo mày từ lâu rồi, mày tổn thương tao thế nào cũng được. Nhưng chỉ cần mày động đến một sợi tóc của chị ấy, tao sẽ không tha cho mày!”

Quý Vân Vãn kiểm tra người Nghiêm Liệt, phát hiện anh chỉ hơi thiếu nước và bị một số vết thương ngoài da, trên người không có vết thương nghiêm trọng nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng xiềng xích trên người anh cần có chìa khóa mới tháo bỏ được.

Thấy Nguyên Triệt định một súng bắn chết Thiệu Triết, lúc này Quý Vân Vãn mới xoay người ngắt lời bọn họ: “A Triệt, em quên lời chị nói rồi sao? Trước khi muốn động thủ với bất kỳ ai, đều phải động não.”

“Bệnh viện tư nhân chị từng nằm kia là khu bệnh viện đắt đỏ nhất, an toàn nhất. Mỗi phòng bệnh đều cần mật khẩu vân tay mới có thể mở ra, 4 y tá thay phiên trông chừng chị 24 giờ không gián đoạn. Y tá do em mời đến ngày nào cũng giúp chị lau cơ thể, tới muỗi còn không thể đốt chị nổi. Em tin mấy lời rắm chó của gã thật đấy à? Gã chỉ đang ép em giết gã thôi!”

Nguyên Triệt giật mình, quay đầu nhìn về phía cô.

Khuôn mặt cậu ta đẫm lệ, rất rõ ràng, những lời vừa rồi của Thiệu Triết thật sự đã k*ch th*ch cậu ta, khiến tâm trạng cậu ta sụp đổ hơn bao giờ hết.

Đối với Nguyên Triệt, Quý Vân Vãn là điểm yếu của cậu ta, là giới hạn của cậu ta.

Suýt chút nữa cậu ta đã giết tên khốn dưới thân này.

Quý Vân Vãn nói một cách bình tĩnh: “Em đánh gã chị không phản đối. Loại người ngay cả súc vật còn không bằng này, em có chặt đứt chân gã chị cũng sẽ không nói gì. Nhưng chuyện gã chưa làm chính là chưa làm. Chị phải nhắc nhở em, gã đang nói dối. Còn nữa, không chỉ chuyện này, hầu hết những thứ gã nói với em, đều là nói dối.”

Cô đi chầm chậm qua đó, giẫm lên tay phải Thiệu Triết, nghiền mạnh xuống. Nhìn khuôn mặt gã trở nên vặn vẹo, cô cong môi: “A Triệt, bây giờ em có thể nói rồi. Rốt cuộc người này đã làm gì em? Hãy nói hết ra ngay bây giờ đi.”

Quý Vân Vãn giẫm mạnh tay Thiệu Triết, đặt nhẹ tay lên vai Nguyên Triệt, dịu dàng nói: “Đừng sợ, chị gái ở đây rồi, A Triệt.”

Mắt Nguyên Triệt đỏ bừng, căm thù nhìn chằm chằm mặt Thiệu Triết. Một lát sau, cậu ta hít một hơi, từ từ mở miệng: “Gã đúng là anh em của em. Lúc 11 tuổi có một lần em đã trốn mẹ đi tìm bố. Khi đó ngày nào mẹ em cũng bận, không có nhiều thời gian để ý tới em, nên em mới muốn tìm đến người thân khác. Nhưng lúc đó bố của em đã biến thành một tên vô liêm sỉ tán gia bại sản, nghiện cờ bạc, m* t** từ lâu rồi. Trước khi chết ông ta nói cho em biết, em còn một người em trai, có điều đã bị ông ta bán cho một người nước ngoài. Vì thế em mới đi tìm gã, cứu gã từ tay người nước ngoài kia.”

“Câm mồm!” Thiệu Triết híp mắt, gã muốn giãy giụa, ngăn cản Nguyên Triệt nói thêm. Nhưng Nguyên Triệt lại đè chặt gã, không cho gã phản kháng.

“Em rất vui khi biết mình có anh em, vừa áy náy vừa đồng cảm với gã, cũng do vậy nên em đã giấu mẹ, tìm mọi cách muốn đối xử tốt với gã. Lúc đầu, em chỉ gửi gã cho một gia đình nhờ họ nuôi, mỗi tháng đều lấy rất nhiều tiền từ chỗ mẹ cho gã tiêu. Có một năm vào dịp sinh nhật gã, em chọn một con mèo nhỏ đáng yêu tặng gã. Cũng là lúc đó, em bắt đầu phát hiện gã rất khác thường. Vì lúc đầu trước mặt em, gã thể hiện vô cùng yêu thương con mèo này, đúng như những gì gã từng nói, gã rất thích động vật nhỏ. Nhưng sau đó có một lần em phát hiện, hóa ra yêu thương trong miệng gã là ngược đãi.”

“Em bất lực nhìn con mèo kia bị gã b*p ch*t, thậm chí gã còn lột da con mèo, để nó chết cháy trong bếp lò.”

Nguyên Triệt nhắm mắt, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Em phát hiện em hoàn toàn không hiểu người em này. Thậm chí em còn nghi ngờ gã vốn không phải anh em ruột của em. Nhưng gã lại quỳ xuống giải thích với em, nói từ nhỏ gã đã bị người ta ngược đãi nên tâm lý mới trở nên vặn vẹo. Gã nói gã nhất định sẽ sửa được, cầu xin em đừng từ bỏ gã. Năm đó em 15 tuổi, em tha thứ cho gã. Hậu quả của lần tha thứ này chính là, gia đình mà em gửi nuôi gã, vào đêm Noel năm thứ hai, ngoại trừ gã, cả gia đình đó đều chết cháy trong hỏa hoạn.”

Tuy nói đã đoán trước được người này sẽ không làm nổi chuyện gì tốt, nhưng tội nghiệt ác liệt và tàn nhẫn như vậy vẫn khiến Quý Vân Vãn và Nghiêm Liệt có phần khiếp sợ.

Toàn thân Nguyên Triệt run rẩy, hiển nhiên đoạn quá khứ kia cũng khiến cậu ta vừa căm phẫn vừa khiếp sợ: “Từ năm đó, em bắt đầu nhận ra mình đã phạm vào một sai lầm lớn. Chỉ là em không dám nói với mẹ em, bởi em biết bà ấy đã rất vất vả rồi. Em cảm thấy mình phải tự gánh chịu sai lầm này. Dù lúc ấy cảnh sát nói nguyên nhân hoả hoạn là ngoài ý muốn nhưng em biết, vụ cháy kia nhất định là do gã làm! Sau khi gã chạy trốn, em tìm gã suốt 3 năm mới tìm được gã đang trốn trong khu ổ chuột ở nước ngoài.”

Thiệu Triết từ bỏ giãy giụa, trên mặt gã dần hiện lên nụ cười: “Nhưng anh lại tha thứ cho tôi một lần nữa.”

“Tao không có!” Nguyên Triệt gầm nhẹ: “Tao muốn giao mày cho cảnh sát. Nhưng tao không có chứng cứ. Tất cả những người từng bị mày tổn thương đều không có chứng cứ! Thiệu Triết, mày là một đứa trẻ hư hỏng, thông minh, tàn nhẫn. Nhưng mày cũng là em trai tao. Tao biết chỉ khi tao tự tay giết mày thì mới có thể chấm dứt việc mày tiếp tục phạm tội. Nhưng kết quả tao vẫn không xuống tay được... Tại sao, tại sao mày không thể ngoan một chút? Tại sao mày cứ cố tình phải khốn nạn như vậy?”

Nếu không phải tay Quý Vân Vãn vẫn đè trên vai cậu ta thì chỉ sợ lúc này thần kinh của Nguyên Triệt đã hỏng hoàn toàn rồi.

Là Quý Vân Vãn cho cậu ta dũng khí tiếp tục.

Nhờ hơi thở mạnh mẽ và bao dung trên người cô, cậu ta mới có thể nói ra những bí mật tối tăm này.

Nếu không có cô ở đây, chỉ sợ dù có g**t ch*t Thiệu Triết, Nguyên Triệt vẫn sẽ không nói những bí mật này ra.

“Khuôn mặt này không phải dáng vẻ vốn có của gã đúng không?” Quý Vân Vãn bỗng hỏi.

“Phải.” Nguyên Triệt lạnh lùng nhìn khuôn mặt gần như giống hệt mình, nói: “Mãi đến sau này em mới biết gã phẫu thuật thẩm mỹ, lại còn chỉnh theo dáng vẻ của em. Vậy nên những năm này người em nhờ tìm kiếm mới không thể tìm được gã.”

Nghiêm Liệt hỏi: “Cái chết của Minh Nhiễm thì sao?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.