Editor: Mứt Chanh
Giọng nói của Tạ Lâu rõ ràng đã dịu đi nên trong lòng Tô Hà cũng mềm theo, cô đi đến chỗ bên cạnh không có nhiều người, nghiêng đầu sang, một hồi mới hỏi: “Anh bận xong rồi sao?”
Tạ Lâu đang nghĩ ngợi tới làm sao để mở miệng nữa nên nghe thấy lời này thì mới dừng một chút, “Vẫn chưa, anh bớt thời giờ gọi điện thoại cho em.”
Tô Hà ừ một tiếng, “Buổi tối trở về trực tiếp đến nội thành cũ được chứ? Em làm cho anh bữa ăn khuya.”
Tạ Lâu ở đầu bên kia khẽ nhếch mày, nói với giọng uể oải: “Muốn dùng bữa ăn khuya thu mua anh à?”
“Không được sao?” Tô Hà hỏi lại.
Tạ Lâu nghe thấy giọng nói dịu dàng và êm ái của cô thì trái tim dường như bị cào xé, “Được, đợi anh trễ thêm một chút nữa.”
“Ừm.” Tô Hà cười cười, “Được.”
“ Em đang ở đâu?” Nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên phía Tô Hà, lúc này Tạ Lâu bình tĩnh lại mới nghe thấy hoàn cảnh nơi Tô Hà, Tô Hà ồ lên một tiếng: “Ở trong chợ.”
“Mua đồ ăn à?”
“Dạ.”
“Ừ.” Tạ Lâu không hỏi nhiều, cơn tức giận kia đã sớm biến mất trong giọng nói dịu dàng của Tô Hà. Hai người yên lặng một lát, Tô Hà thở ra một hơi rất nhỏ, châm chước một hồi mới nói: “Chờ tối nay anh trở về, em lại nói chuyện với anh.”
Tạ Lâu híp mắt, đầu ngón tay ở trên bàn gõ gõ, đôi mắt có chút ý cười, “Được.”
Chỉ cần chịu nói, như thế nào cũng được cả.
Sau đó, trái tim của hai người lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-qua-ngot-ngao/1307538/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.