Editor: Mứt Chanh
Bởi vì giường ngủ trong phòng Tô Hà quá nhỏ, lại kề sát phòng ngủ phụ của Vương Huệ nên Tô Hà vẫn luôn cắn môi không dám lên tiếng. Tạ Lâu vuốt ve lên tấm lưng cô, một tay đầy mồ hôi, Tô Hà khóc thút thít: “Em đã nói là thôi mà…”
Tạ Lâu hừ hừ hai tiếng giống như không nghe thấy. Đôi mắt trong đêm tối tựa như sói hoang. Móng tay Tô Hà bấu vào thịt anh lại mềm mại mà khóc lên.
Tạ Lâu kéo qua tấm chăn mỏng từ phía sau lưng bọc lấy cô, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô: “Mệt không em?”
Tô Hà nhắm mắt không trả lời.
“Vậy thì một lát nữa thôi, anh còn chưa đủ nữa.”
Móng tay Tô Hà dùng sức, thở dốc nói với anh: “Đồ khốn nạn nhà anh.”
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng.
*
Trước đó ở chỗ Tạ Lâu, hai người ở đó, Tô Hà không hề có khá niệm về thời gian rời giường. Lúc này biết Vương Huệ ở đây, sáng sớm cô đã tỉnh dậy.
Cô chịu đựng một thân đau nhức xuống giường, mặc quần áo, đi rửa mặt.
Rèm cửa trong nhà đều đã đóng lại, cô thuận tiện vén bức màn ra để mượn chút ánh sáng bên ngoài, ngoảnh đầu lại nhìn phòng ngủ phụ vẫn còn chưa có động tĩnh thì cô mới trở về phòng lôi Tạ Lâu dậy.
Giường này quá nhỏ, tối hôm qua Tạ Lâu không thể duỗi người ra được, lúc này rời giường nặng nề, tay đặt trên trán, giữa mày hơi không kiên nhẫn.
Tô Hà ngồi ở mép giường gọi một tiếng.
Tạ Lâu mở đôi mắt hẹp dài, bên trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-qua-ngot-ngao/1307539/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.