Editor: Lạc Y Y
Chờ Giải Xuân Triều từ trong phòng bếp bưng sủi cảo đi ra, nhìn thấy ông cụ đang diễn trò theo TV, Phương Minh Chấp ngoan ngoãn bưng cái bát sứ có hoa văn màu xanh nhấp từng ngụm trà.
Giải Xuân Triều đặt sủi cảo lên bàn, gọi: "Ông nội, Minh Chấp, ăn cơm thôi"
Sủi cảo vừa ra lò bốc hơi nóng trắng xóa, phản quang lại thân hình mờ ảo của Giải Xuân Triều, nhưng đôi mắt màu hồng đào đang mỉm cười của anh lại đặc biệt trong trẻo trong màn sương.
Phương Minh Chấp nhìn anh, đột nhiên trong vị đắng của trà hắn nếm được vị ngọt mà ông nội đã nói.
Giải Xuân Triều kéo ghế ra, để Phương Minh Chấp ngồi gần ông nội, còn mình ngồi xuống ở đối diện: "Ông nội, vừa nảy lúc hấp sủi cảo con có nếm thử một cái, nhân này độ mặn nhạt vừa phải, nhiều thịt ít rau, mùi vị kia thơm nức mũi! Chắc chắn là do ông làm"
Ông cụ mỉm cười vui vẻ: "Là do cái miệng kén ăn của con đấy, nếu không ta không dám để cho người khác làm!"
Đời trước, trước khi Giải Xuân Triều xảy ra chuyện không lâu, ông cụ mới vì một lần ngoài ý muốn mà té ngã, mấy lần báo bệnh tình nguy kịch.
Giải Xuân Triều không ngờ rằng mình còn có cơ hội ăn sủi cảo do ông nội Phương tự tay làm, lại gắp một cái sủi cảo đến giấm còn chưa chấm đã trực tiếp bỏ vào miệng, anh dùng tay quơ quơ, há miệng "ha ha" mà hít vào, che giấu nước mắt: "Bỏng...bỏng chết con rồi!"
Ông cụ cảm thán lấy một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-bau-thi-khong-the-ly-hon-sao/1769027/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.