Tối hôm qua hai người đều hơi mất khống chế, tắm xong rồi ăn bữa khuya, lăn lộn đến một giờ sáng mới lên giường nằm.
Lâm Tri Ngôn mệt rã rời, đầu vừa chạm gối lập tức chìm vào giấc ngủ, mơ thấy nửa đêm bị chó li3m láp.
Sáng hôm sau, Lâm Tri Ngôn tỉnh dậy bởi nụ hôn của Hoắc Thuật, nụ hôn mang theo mùi bạc hà mát lạnh làm cô suýt ngất xỉu.
Hơi thở cô dồn dập, Lâm Tri Ngôn mơ màng nhìn, mới bảy rưỡi sáng.
Hoắc Thuật đã tập thể dục, rửa mặt, xử lý nốt công việc công ty còn tồn đọng từ hôm qua xong. Chiếc ipad đặt trên bàn nhỏ bên cạnh còn hiện sơ đồ phân tích số liệu đầy phủ kín đường xanh đỏ vàng.
“Yêu Yêu, ăn sáng thôi.” Hoắc Thuật chỉ mặc áo tắm dài, mặt mũi vui vẻ, chống tay bên gối cúi người nhìn cô.
Đêm qua Lâm Tri Ngôn ăn bữa khuya nên lười không muốn ăn nữa, bèn rụt người vào trong chăn, mơ màng nói:
“Anh ăn đi, em ngủ thêm lát.”
“Ăn xong rồi ngủ, không ăn đủ ba bữa sẽ bị đau dạ dày đấy.”
“Em không đói.”
Trong phòng ấm áp, Lâm Tri Ngôn cuộn người trong chăn nhung lông vịt mềm mại, gương mặt xinh đẹp trắng nõn hơi ửng đỏ, sắc má hồng tựa đóa hoa sơn trà nở muộn giữa tầng mây.
Hoắc Thuật nhìn chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng.
Anh buồn cười, giọng nói trầm thấp, gợi cảm: “Nếu Yêu Yêu không đói thì hay là để anh ăn cái khác trước nhé.”
Nói xong anh lập tức xốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-cam-ay-bo-dinh-luu-ly/2739988/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.