“Miêu bài của nó treo ở vòng trừ giận trên cổ, nhớ là nửa năm phải thay một lần.”
(miêu bài: dây đeo của thú cưng có đánh số chứng thực không phải thú hoang)
“Biết rồi.”
“Còn nữa, đây là thẻ tiêm phòng của nó, cũng phải nhớ thời gian tiêm phòng.”
“Hiểu rồi.”
“Còn đây là sữa tắm mèo, em phải nhớ nó thích tắm hàng ngày.”
“Được rồi … oái, mèo cũng dùng sữa tắm? Ngày nào cũng tắm?” Uyển Trúc ngạc nhiên. “Nhưng không phải mèo ghét nhất là tắm rửa sao? Anh còn nói để chúng nó tự liếm mình là được rồi?”
“Phải, nhưng nó …” Phương Trọng Quần nhìn nhìn con mèo đang ngồi ngay ngắn trên bàn trị liệu. “Anh thực không biết nên nói là nó ngốc hay là …”
Mèo con – Tiểu Hổ híp híp hai mắt.
“Meo~!” Ngươi mới ngốc ý!
Lông mày Phương Trọng quần nhăn lại. “Hứ? Nói mày ngốc còn không thừa nhận? Mày có nghe qua có con mèo nào lại không tự liếm mình chưa, hả?” Hắn có điểm ngu ngốc cười lạnh với mèo con. “Cư nhiên bắt người ta giúp mày tắm rửa, còn ngày nào cũng tắm! Mà còn đi vệ sinh xong cũng muốn người ta chùi mông cho! Thực là cười chết người mà, mày không biết đồng loại mày đều tự mình liếm sạch hay sao?”
Cái đàu nhỏ hung hăng khinh bỉ.
“Meo ~, meo~!” Ngươi tự mình đi mà ăn SHIT, ta mới không mất vệ sinh như thế!
“Buồn cười nhất là nó không chịu ăn thức ăn của mèo, mà lại …” Phương Trọng Quần chán ghét trừng mắt với nó. “Cướp đồ ăn của anh!”
“Meo~, meo~, meo~, meo~” Đồ ý ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-lo-lem-thay-the/536666/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.